vhvt |
tự do tư tưởng và sáng tạo |
ngôn ngữ & dịch thuật |
|
eVăn: Ba chữ “Tín - Đạt - Nhã” đã là chủ đề của ít nhất hai cuộc thảo luận trong giới dịch thuật Việt Nam những năm 1960 và 1990. Tháng ba vừa qua (2003), tại Trung tâm Văn hoá Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, chủ đề này lại được “hâm nóng” trở lại với sự tham gia của các nhà giáo, dịch giả, nhà văn, nhà thơ: Trần Thiện Đạo, Hoàng Hưng, Hoàng Thúy Toàn, Lê Đức Mẫn, Ngô Tự Lập, Nguyễn Văn Dân, Đoàn Tử Huyến. Cuộc tọa đàm do Ngân Huyền lược thuật. "Tín - đạt - nhã" - chuyện cũ mà chưa cũ Ngân Huyền Trần Thiện Đạo (Sống ở Pháp từ 50 năm nay. Các bài giới thiệu văn học hiện đại thế giới của ông vừa được xuất bản tại Hà Nội trong hai cuốn sách “Chủ nghĩa hiện sinh và thuyết cấu trúc”, NXB Văn học 2002, và “Cửa sổ văn chương thế giới”, NXB Văn hoá Thông tin, 2003):
Những năm 1960, trên tạp chí Nghiên cứu văn học (Viện Văn học) khi nói tới tiêu chí dịch thuật người ta có nhắc lại ba chữ: tín, đạt, nhã mà Trung Quốc dùng. Nên hiểu ba chữ ấy thế nào đây? Với tôi, tín là trước hết là dịch sao cho đúng từng chữ. Đạt là khi mình nói đúng nguyên ý của tác giả, không phải cứ nệ vào từng chữ... Còn nhã, nếu coi là dịch thế nào cho hay, suôn sẻ, đẹp đẽ... thì chưa chắc đã đúng... Nhã là nếu trong tác phẩm, có những câu hết sức lủng củng, thì tôi dịch cũng lủng củng. Nhã là phải tôn trọng văn phong của tác giả. Tôi muốn nói thêm là không phải tác giả nào có tiếng thì cái gì cũng hay cả. Camus có những đoạn viết rất lủng củng, có những chữ rất xoàng nữa. Như thế mà một dịch giả lại “nâng cao” những chỗ ấy thì đó không phải là dịch mà là phản. Nói về tiêu chí dùng chữ trong bản dịch, người Pháp chỉ dùng một khái niệm là les mots justes (những từ đúng - Ngân Huyền).
Hoàng Hưng (Nhà thơ, dịch thơ hiện đại của Federico Garcia Lorca, Guillaume Apollinaire, Boris Pasternak, Allen Ginsberg,...):
Theo tôi, les mots justes như anh Đạo nêu lên có nghĩa phải dịch chính xác cả lời văn lẫn tinh thần của bản gốc. Trong lời văn và tinh thần nó bao hàm cả ý nghĩa, cả hình thức ngôn ngữ, cả phong cách của tác giả. Tôi đề nghị giải tán chữ nhã vì chữ nhã là vô nghĩa. Văn học hiện đại đôi khi còn cố tình không nhã, bất nhã... nên có lẽ bây giờ chúng ta không nên đem nhã ra làm tiêu chuẩn nữa.
Lê Đức Mẫn (giảng viên khoa tiếng Nga Đại học Ngoại ngữ Hà Nội, dịch giả tiếng Nga):
Như thế là có hai loại dịch. Một là dịch văn xuôi mà anh Hoàng Hưng cho rằng phải dùng les mots justes, mà chỉ một chữ justes này là đủ rồi, tức là đã bao hàm tất cả về mặt phong cách, ngữ pháp hay là nội dung. Tóm lại là phải chính xác. Nhưng khi bàn về dịch thơ anh lại cho rằng phải có một cái version riêng của dịch giả, mỗi dịch giả phải có một version riêng và thế thì cái tôi của dịch giả nó lại lớn hơn cái juste ấy. Thế thì tôi thấy ở đây gợn lên một cái gì không hợp lý về mặt khoa học. Vấn đề thứ hai là, chúng ta dịch để cho người đọc mà từ đầu tới nay chúng ta chưa bàn đến vai trò của người đọc. Đó mới là người thẩm định bản dịch của chúng ta chứ. Còn nếu như anh Hoàng Hưng nói rằng cái tác giả này nó trần trụi hoặc gồ ghề như thế, và bằng mọi cách chúng ta phải làm nó gồ ghề như thế. Nhưng nếu đọc gồ ghề như thế thì người đọc vứt quyển sách của anh Hoàng Hưng đi ngay. Như vậy các anh bàn gì về cái chuyện dịch? Dịch là để cho người đọc thưởng thức và chúng ta tôn trọng người đọc, là chúng ta làm cho văn chương thấm vào lòng người đọc một cách thật sự. Và tiêu chuẩn đề ra cao nhất không phải là vấn đề chữ nghĩa mà là thẩm mỹ, là tình cảm, hồn của tác phẩm để người ta cảm thụ được nó. Nếu người Việt đọc Verlaine có thể khóc, có thể đau khổ như người Pháp đọc Verlaine vậy thì bản dịch ấy là đạt. Còn chữ nghĩa trong đó người đọc không cần. Người đọc có vai trò gì ở đây? Cái văn hoá của các dân tộc có vai trò gì ở đây? Và cái cá nhân của người dịch có vai trò gì ở đây? Tất cả những cái đó đều là những chỗ khó khăn mà khi bàn bạc tới người ta đều lảng tránh.
Trần Thiện Đạo: Tôi cũng cho rằng về cơ bản dịch văn xuôi khác hẳn với dịch thơ. Dịch văn xuôi thì người dịch có thể là hoặc không là nhà văn, nhưng người dịch thơ dứt khoát phải là nhà thơ. Ông nào là nhà văn dịch văn càng hay, nhưng nếu không phải nhà văn mà có thể viết văn được thì cũng chấp nhận được. Thơ không phải là từng chữ mà có ý nghĩa tiềm tàng ở trong, thì phải những nhà thơ như Hoàng Hưng, Thúy Toàn... thì mới có thể chuyển ngữ thành thơ. Như bài Đợi anh về của Simonov, khi tôi đọc bằng tiếng Pháp (vì tôi không biết tiếng Nga), rồi tôi đọc bản của Tố Hữu tôi cho là bản của Tố Hữu hay hơn. Sau này có một số người dịch lại đúng nguyên văn từ tiếng Nga nhưng tôi không thấy hay.
Hoàng Thúy Toàn (Dịch giả thơ Nga, đặc biệt là Puskin, Lermontov...):
Người đọc Việt Nam đều thừa nhận rằng có hàng chục bản dịch bài thơ Đợi anh về của Simonov nhưng chẳng có bài nào người ta nhớ ngoài bài của Tố Hữu mặc dù nhiều người cho đấy là dịch khác, xa với nguyên bản, xa cả tinh thần. Ngay nhịp điệu của những câu thơ tiếng Nga nó cũng khác với nhịp điệu thơ Tố Hữu. Nguyên cái đấy người ta phê phán Tố Hữu dịch sai rồi. Hay một chữ trong tiếng Nga chính xác nghĩa là "dứt khoát anh sẽ trở về" khác với "Em ơi đợi anh về/ Đợi anh hoài em nhé". Thế nhưng bản dịch của Tố Hữu vẫn cứ đi vào lòng người, sống với văn học Việt Nam, với đời sống tinh thần Việt Nam. Dịch thơ khác với dịch văn xuôi chính ở chỗ ấy. Ngay cái thể thơ mà Tố Hữu chọn là thơ năm chữ thì hình như cũng quá đạt rồi, nó thành Việt Nam rồi.
Đoàn Tử Huyến
(dịch giả văn xuôi Nga hiện đại, đặc biệt là Bulgacov):
Ngô Tự Lập (nhà văn, dịch văn học hiện đại Pháp):
Từ ý kiến của anh Hoàng Hưng,
tôi xin nói thế này: về bản chất thì cái gì cũng có thể dịch được. Cái năng
lực, tiềm năng của các ngôn ngữ đủ để biểu cảm tất cả mọi thứ vì chúng ta
họp thành một nhân loại, yêu giống nhau, ghét giống nhau, tất cả cùng tồn
tại trong một cộng đồng. Những tình cảm ấy được diễn đạt bằng ngôn ngữ khác
nhau, theo cách thức khác nhau, có thể trình độ phát triển của một ngôn ngữ
nào đấy còn kém, còn chưa cao về khoa học kỹ thuật, nhưng về bản chất thì
chúng đều giống nhau và mọi văn bản từ ngôn ngữ nào chúng ta cũng đều có thể
dịch được. Thế nhưng đến một lúc nào dịch được cho tốt thì cần nhiều điều
kiện. Chẳng hạn, nếu có người xả thân để tìm hiểu một tác giả. Nếu có một
dịch giả đạt trình độ bilingue (song ngữ) hoàn hảo thì ông ấy chuyển tới cho
tôi những phản ứng của người đọc ở trong tiếng gốc ấy, người ta đọc tiếng
gốc thấy thế nào mà khi chuyển sang tiếng Việt để tôi đọc cũng cảm thấy
giống y như thế thì tôi nghĩ như vậy bản tiếng Việt còn chính xác hơn bản
tiếng gốc chứ. Vấn đề là chúng ta có làm được điều ấy hay không? Đây
đang nói chuyện dịch bác học, tức là dịch chuyển đúng chân dung, phong cách,
mọi khía cạnh liên quan đến văn bản trong nguyên tác sang một tiếng khác,
chứ không nói vì là thương mại thì biến nó đi một tí cho người ta thích,
hoặc rút ngắn lại cho người ta đỡ mệt mỏi. Chuyện ấy lại khác và chúng ta
không nói đến. Tôi chỉ bàn về chuyện dịch làm sao để người ta cảm nhận đúng
tác giả như ông ta được cảm nhận trong thứ tiếng của mình, và tôi nghĩ chúng
ta có thể làm được. Tôi rất đồng ý chỉ cần chữ tín thôi, chữ tín là bao gồm tất cả, tức là chuyển được toàn bộ những cái gì mà tác giả làm và người đọc cảm nhận được ở nguyên bản trong một ngôn ngữ khác.
Trần Thiện Đạo: Khi tôi nêu lên ba chữ tín, đạt, nhã đó là tôi muốn để người ta hiểu từng khúc. Tôi dùng chữ tín với nghĩa mà tôi đã cho đó, để có thể nói rằng một số bản dịch người ta trọng chữ tín với cái nghĩa của tôi hơn là đạt.
Nguyễn Văn Dân (nhà nghiên cứu văn học nước ngoài, dịch giả):
... Tôi muốn quay về với lịch sử của dịch thuật. Từ đầu đến giờ tôi thấy các vị chỉ nói đến dịch văn học thôi, nhưng chúng ta phải nhớ không thể tách văn học ra khỏi dịch thuật nói chung. Mà cái khởi nguyên của loài người là dịch khoa học, sau đó mới phát triển dịch văn học nên tính chất khoa học của nghề dịch bao giờ cũng vẫn còn. Trong lịch sử dịch thuật văn học, thường ban đầu người ta dịch rất ẩu, có khi người ta cắt, có khi phỏng tác, nhưng dần dần yêu cầu chính xác ngày càng cao. Cho đến thời nay thì không chấp nhận dịch phỏng tác nữa, không chấp nhận kiểu dịch cắt cúp, thêm bớt nữa. Chẳng hạn vở Ôtenlô của Sêchxpia dịch sang tiếng Pháp, hồi đầu người ta thay đổi nhiều chi tiết như chiếc khăn mùi xoa của Desdemona, người thì dịch là vòng cài đầu, người dịch là khăn choàng... đến thế kỷ lãng mạn người ta mới dịch đúng là chiếc khăn mùi xoa bằng lụa... Nếu xét thực tế lịch sử dịch thuật đi theo chiều hướng như thế thì tôi nghĩ chữ tín vẫn là quan trọng nhất. Trong một số bài viết của tôi, tôi có lý luận: thế nào là chính xác? Mà làm thế nào để chính xác bao gồm cả đạt, cả nhã? Tôi quan niệm chính xác là chính xác toàn diện, tức là phải diễn đạt được tương đương ý của tác giả, tương đương trong cách diễn đạt của tiếng Việt, chứ không phải máy móc dịch từng chữ mot à mot, chính xác là dịch đúng từ trong văn cảnh cụ thể của nó... Có người nói rằng: tôi đã dịch rất đúng từng chữ nhưng bây giờ phải gia công thêm cho nó nhã, nó hay. Tôi nghĩ nói như vậy là không đúng. Dịch chính xác toàn diện theo tôi là phải đúng trong văn cảnh và đúng nghĩa tương đương của hai ngôn ngữ, bao hàm cả truyền đạt chính xác ý đồ về ngữ nghĩa và thẩm mỹ của tác giả. Chứ còn dịch đúng theo kiểu kia nghĩa là không sai chứ không phải là đúng. Dịch thuật là một nghề vừa mang tính nghệ thuật vừa là khoa học. Chúng ta không thể tách dịch văn học ra khỏi khoa học được, mặc dù chúng có những đặc thù, phải nhấn mạnh tính khoa học của nó. Không thể dịch thế nào cho hay, để người ta tiếp thu được là được. Chẳng hạn Hồ Biểu Chánh, ông phỏng tác một loạt chuyện của Victor Hugo rất thành công nhưng đấy không gọi là dịch. Nó có ý nghĩa, có đóng góp nhưng không gọi là dịch. Nếu chúng ta cứ lý luận dịch để cho người đọc tiếp nhận mà không để ý đến nguyên tác, sẽ rất là nguy hiểm. Một bản dịch khoa học mà dịch sai là chết. Một bản dịch văn học nếu dịch sai thì sao? Một tác phẩm của một nhà thơ Rumani rất nổi tiếng ca ngợi hoà bình, tác giả dùng hình tượng "khi thần hoà bình lên tiếng thì thần chiến tranh lu mờ đi", nhưng người dịch dịch là "thần chiến tranh luôn đứng bên người", làm người đọc thấy dân tộc ấy đầy tinh thần hiếu chiến. Tôi cho thế là rất nguy hiểm chứ sao lại bảo là đi vào lòng người, chỉ cần người đọc thấy hay? Hay là một tác phẩm khác của một tác giả khác mô tả cảnh bốn anh lính đào ngũ, một bà góa chồng đã mười năm đến để tranh thủ xin tình yêu của bốn anh chàng này và sau đó các anh chàng về với vợ con chứ không ra trận, thế mà người dịch dịch là bà góa đến để ban tình yêu cho bốn anh chàng và sau đó các anh chàng ra trận hăng say chiến đấu. Và bản dịch sai đó đã được 4 -5 nhà văn Việt Nam viết bài ca ngợi...
Lê Đức Mẫn:
Tôi phát triển ý
mà anh Đoàn Tử Huyến nói tôi cho là rất hay mà sau đó anh Dân nói tôi thấy
cũng hợp lý, là chúng ta làm sao phải cố gắng giải quyết vấn đề dịch thuật
trên cơ sở khoa học chứ không phải trên cơ sở ngẫu hứng của các nhà dịch
thuật hoặc các nhà văn. Cơ sở khoa học là gì? Yếu tố gọi là khoa học để giải
quyết phải là ngôn ngữ học cộng với vấn đề văn hóa. Yếu tố đầu tiên đập vào
mắt chúng ta là ngôn ngữ. Đó là cơ sở khoa học tốt nhất. Trong lý thuyết về
mặt ngôn ngữ trong dịch thuật người ta đưa ra khái niệm tương đương, équivalent (không
gọi là juste vì đó là khái niệm văn hóa). Trong cái tương đương về ngôn ngữ
có cái thứ nhất là về từ vựng. Anh Ngô Tự Lập đã nói chúng ta tư duy hoàn
toàn như nhau vì thế giới vật chất và thế giới tinh thần của chúng ta là như
nhau, là khách quan. Các khái niệm, thuật ngữ cũng như từ vựng của các ngôn
ngữ có thể không giống nhau về mặt hình thức, về âm thanh cũng như chữ viết,
nhưng nó có sự tương đồng với nhau, mà nếu không có thì người ta vay mượn
vẫn được. Bây giờ nói "thư điện tử" thì dài, người ta bảo "anh meo (mail)
cho em một bài"... Cái thứ hai là về ngữ pháp. Người ta khẳng định rằng ngữ
pháp của các thứ tiếng về cơ bản phản ánh những mối quan hệ logic giống nhau
nhưng hình thức của nó khác nhau khá nhiều. Thí dụ trong các ngôn ngữ phương
Tây, như tiếng Nga, có những loại câu như câu vô nhân xưng, không có một
hình thức thuần túy tương đương trong tiếng Việt, nhưng chúng ta có những
cấu trúc của chúng ta và có thể tìm được cấu trúc tương đương để giải quyết.
Thí dụ, trong tiếng Việt có những tiểu từ ở cuối câu, nó làm cho câu mang
màu sắc tình cảm rõ rệt, như: Anh ấy đã đi rồi à? là sự ngạc nhiên; Anh ấy
đã đi rồi ư? thì cũng là câu hỏi nhưng biểu hiện sự tiếc nuối; Anh ấy đã đi
rồi nhỉ? biểu hiện mức độ tình cảm gắn bó cao rồi... Những thứ đó trong các
thứ tiếng phương Tây không có mà chúng ta có thì chúng ta tận dụng những yếu
tố đó để tạo dáng cho phong cách ngôn ngữ của mình, cho bản dịch của mình và
những cái đó người ta vẫn cho là cái hay mà có thể phát triển được. Cái
tương đương thứ ba là tương đương về thành ngữ. Nếu xuất hiện những thành
ngữ, tục ngữ rồi những lời trích dẫn mà trong đó đã bắt đầu đụng đến những
yếu tố văn hóa của các dân tộc thì người ta lại đòi hỏi có những tương đương
rộng hơn, tức là những cái tương đương về văn hóa. Thí dụ, những ngôn ngữ
khác nói rằng: "Nó im như cá" thì tiếng Việt không nói thế mà phải nói
rằng "Nó câm như hến". Chúng ta đã thay đổi từ vựng cho phép trong thành
ngữ, tục ngữ hoặc những câu nói cố định trong các ngôn ngữ. Như vậy tức là
chúng ta có ba cái tương đương: từ vựng, cú pháp, thành ngữ hoặc là hình
tượng.
|
|
ngôn ngữ và dịch thuật |
|