TÌNH CA VIỆT NAM MỘT THỜI HẠNH PHÚC
Ðào Trường Phúc
NHẠC CHỦ ÐỀ TRÊN LÀN SÓNG ÐIỆN
“Tình ca-những tiếng nói thiết tha và tuyệt vời nhất của một 
đời người - bao giờ cũng bắt đầu từ một nơi chốn nào đó, một quê hương, một 
thành phố, nơi người ta đã yêu nhau... Tất cả mùa màng, thời tiết, hoa lá, cỏ 
cây của cái vùng đất thần tiên đó, kết hợp lại, làm nên hạnh phúc, làm nên nỗi 
tiếc thương của chúng ta”...
“Em đâu ngờ anh còn nghe vang tiếng em trong tất cả những tiếng động ngù ngờ 
nhất của cái ngày sung sướng đó: Tiếng gió may thổi trên những cành liễu nhỏ, 
tiếng những giọt sương rơi trên mặt hồ, tiếng guốc khua trên hè phố... Ngần ấy 
thứ tiếng động ngân nga trong trí tưởng anh một thuở thanh bình nào, bây giờ đã 
gần im hơi, nhưng một đôi khi vẫn còn đủ sức làm ran lên trong ký ức một mùa hè 
háo hức, một đêm mưa bỗng trở về, gió cuốn từng cơn nhớ... Anh bỗng nhận ra anh 
vẫn còn yêu em, dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố”...
Ðó là những lời mở đầu một chương trình “Nhạc Chủ Ðề” trên làn sóng điện của Ðài 
Phát Thanh Sài Gòn, một buổi tối thứ năm nào đó của thập niên 60. Nguyễn Ðình 
Toàn đọc những lời giới thiệu ấy sau phần nhạc hiệu của chương trình, và tiếp 
theo là những giọng hát và những ca khúc chọn lọc đến với thính giả - giọng hát 
Duy Trác và “Hướng Về Hà Nội” của Hoàng Dương, giọng hát Thái Thanh và “Giáo 
Ðường Im Bóng” của Nguyễn Thiện Tơ, giọng hát Sĩ Phú và “Trở Về Dĩ Vãng” của Lâm 
Tuyền, giọng hát Lệ Thu và “Bóng Chiều Tà” của Nhật Bằng, giọng hát Khánh Ly và 
“Mùa Thu Chết” của Phạm Duy...
Những lời giới thiệu ấy, những lời ca tiếng hát ấy dội vào tâm tư của cả một thế 
hệ Việt Nam, một thế hệ lớn lên trong bối cảnh của những cơn binh lửa nối tiếp 
nhau trên quê hương. Và kỳ lạ thay, đến bây giờ những ca khúc ấy vẫn ở lại trong 
ký ức họ, cho dù nhiều năm tháng đã trôi đi, bao nhiêu khuôn mặt đã xa khuất, 
một cuộc chiến đầy cay đắng đã tàn để nhường chỗ cho một thảm kịch khởi đầu, một 
thế hệ đang lùi dần vào quá khứ trong khi nhân loại đón chào một thiên niên kỷ 
mới...
Nếu như đối với các thính giả ái mộ “Nhạc Chủ Ðề” của thập niên 60, chương trình 
phát thanh ấy là một thư viện cất giữ giùm cho họ những trang sách kỷ niệm vô 
giá của tuổi thanh xuân hay một thời yêu đương, thì đối với sinh hoạt văn nghệ 
nói chung, “Nhạc Chủ Ðề” là nhịp cầu tiếp nối giữa dòng nhạc tiền chiến và dòng 
nhạc sau cùng của miền Nam tự do. Chất nối kết hai dòng nhạc ấy là tình yêu, cho 
nên cuộc hành của “Nhạc Chủ Ðề” chính là cuộc hành trình của tình ca Việt Nam, 
dọc theo những năm tháng oan trái nhất của lịch sử...
“Tình Ca Việt Nam” là tựa đề của băng nhạc đầu tiên và duy nhất do người khai 
sinh chương trình “Nhạc Chủ Ðề” - nhà văn Nguyễn Ðình Toàn - thực hiện vào năm 
1970. Ngày đó trên quê hương chúng ta, compact disc và video chưa xuất hiện, mới 
chỉ có hình thức“bande magnetique”, và các phòng thâu băng cũng chưa có những 
thiết bị kỹ thuật tối tân để lọc âm thanh, ghép tiếng hát... Nhưng ngày đó cơn 
lốc chiến tranh đã cuốn hàng triệu người tuổi trẻ tù thành phố ra sa trường và 
đưa lửa đạn mịt mù từ sa trường về thành phố. Giữa giông bão chiến tranh, trong 
nỗi mong manh bọt bèo của thân phận con người và số phận đất nước, những ca khúc 
bất hủ của kho tàng tình ca Việt Nam được ghi lại và cất lên qua những giai điệu 
tuyệt vời nhất, vào giai đoạn thăng hoa nhất của những tiếng hát Thái Thanh, 
Khánh Ly, Lệ Thu, Duy Trác, Sĩ Phú, Võ Anh Tuấn, tiếng dương cầm của Nghiêm Phú 
Phi và Lê Vũ Lê Văn Chấn, tiếng vĩ cầm của Ðan Thọ, Tuấn Khanh, Phạm Văn Phúc, 
Ðào Duy... tiếng clarinette của Ðỗ Thiều và Lê Ðô, tiếng đại hồ cầm của Nhật 
Bằng, nhịp trống của Trần Quang Mây...
Hơn ba mươi năm sau, khi khối người Việt Nam lưu lạc nơi hải ngoại đã chuyển 
tiếp từ thế hệ thứ nhất qua thế hệ thứ hai, rồi thế hệ thứ ba, “Tình Ca Việt 
Nam” mới được in và phát hành lần đầu tiên dưới hình thức CD. Nguyễn Ðình Toàn 
gửi đến thính giả mười lăm bài hát cũ của chương trình “Nhạc Chủ Ðề” trên làn 
sóng điện của Ðài Phát Thanh Sài Gòn, cùng lúc với tuyển tập ca khúc thứ hai do 
ông sáng tác “Tôi Muốn Nói Với Em”. Và như thế, phải chăng một nhịp cầu đã được 
nối trở lại?
Nhưng câu hỏi ấy đặt ra để làm gì nhỉ? Ba mươi quá đủ dài để dập vùi bao nhiêu 
cuộc đời, xé nát bao nhiêu giấc mơ, cuốn phăng bao nhiêu ân tình, nhưng vẫn chưa 
và có lẽ chẳng bao giờ xóa sạch được dấu vết kỷ niệm trên ký ức của những người 
đã lạc nhau trong một cuộc bể dâu. Ba mươi năm trước, khi viết lời giới thiệu 
“Hướng Về Hà Nội”, Nguyễn Ðình Toàn nhắn nhủ rằng sự chia lìa hai thành phố trên 
cùng một đất nước cũng đớn đau y như cuộc phân ly giữa những cặp tình nhân sinh 
ra đời để yêu nhau. Bây gờ đây, có những người mở mắt chào đời ở Hà Nội và 
trưởng thành ở Sài Gòn nhưng chẳng biết có còn được một ngày trở về để nhìn lại 
hai thành phố thân yêu ấy lần nữa hay không. Sự chia lìa giữa người và người đã 
trộn lẫn trong cuộc phân ly giữa người và quê hương, cũng như những con sông đều 
trở thành dòng vĩnh biệt để chảy vào biển cả câm lặng.
“Ta đã xa nhau như đời xa cõi chết
Có bao giờ
Còn có bao giờ ta thấy lại nhau không?”
Ðó là lời hát của “Em Còn Yêu Anh”, một trong những ca khúc Nguyễn Ðình Toàn 
viết khi ông sống sót trở về từ lao tù và ngơ ngác giữa một thành phố đã bị đổi 
tên, trên một quê hương nơi mà “sông chia dòng vĩnh biệt” và “người với người đã 
trở thành thiên tai”. Mỗi ca khúc ấy là hóa thân của một bài thơ, được viết 
trong đầu rồi hát trong tim, như sự mài dũa trí nhớ để chống chọi với một cơn 
mộng dữ. Nhưng dẫu cho đau buồn bao nhiêu và cay đắng chừng nào, những bài thơ 
ấy vẫn còn nguyên vẹn sự óng chuốt và mềm mại, cũng giống như những lời giới 
thiệu “Nhạc Chủ Ðề” của thập niên 60.
Thật là kỳ lạ khi mỗi câu thơ và lời hát này, sau bao nhiêu đợt sóng quay cuồng 
của định mệnh, vẫn có thể mang người ta trở lại với một ngày nắng vui hay một 
chiều mưa buồn, một buổi sớm mai trong mảnh vườn nhỏ của Hà Nội hay một đêm 
khuya hiu hắt trên đường phố Sài Gòn. Nếu người ta tái ngộ với chính mình qua 
những dòng thơ “Em Ðến Thăm Anh Ðêm Ba Mươi” thì người ta cũng cảm thấy lòng trẻ 
lại với “Căn Nhà Xưa”. Cái rung cảm của năm nào “Tay em lạnh để cho tình mình 
ấm, môi em mềm cho giấc ngủ anh thơm, sao giao thừa xanh trong đôi mắt ngoan, 
trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết” - vẫn trở lại đầy ắp trong lời thầm thì của 
mấy chục năm sau: “Em có nhớ căn nhà xưa bên khu vườn cải, nơi những sớm mai nằm 
nghe nắng ròn trên mái... Có những sớm em tìm đến, với những đóa hồng khép nép 
giữa vòng tay ôm... Nghe sau lưng em có chiếc lá mừng, đã đổi màu xanh lấy hương 
nồng...”
Những ca khúc ấy khiến người ta bâng khuâng tự hỏi: “Biết đâu có một ngày ở hai 
phương trời cách biệt mà cũng đều là đất khách quê người, có đôi tình nhân cũ 
tuy xa nhau hàng ngàn dặm nhưng đang cùng chia xẻ với nhau một thanh âm quen 
thuộc, để nhắn nhủ nhau rằng “ tình ca - những tiếng nói thiết tha nhất của một 
đời người - bao giờ cũng bắt đầu từ một nơi chốn nào đó, một quê hương, một 
thành phố, nơi người ta đã yêu nhau...”
***
“Tôi Muốn Nói Với Em” [2001] là tuyển tập ca khúc thứ hai của Nguyễn Ðình Toàn, 
sau tuyển tập “Hiên Cúc Vàng” [1999] với 10 ca khúc đánh dấu những ngày đầu tiên 
khi tác giả đặt chân tới nước Mỹ. Và tiếp theo đó là tuyển tập thứ ba: “Mưa Trên 
Cây Hoàng Lan” [2002]. Một trong những ca khúc của tuyển tập này, được trình bày 
qua giọng hát Khánh Ly, mang tên “Nước Mắt Cho Sài Gòn”, với những lời hát mà 
ngay từ đầu năm 1976 đã trở thành rất quen thuộc với thính giả hải ngoại, nhưng 
dường như chỉ được biết đến dưới tựa đề bài hát “Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên” của 
một tác giả khuyết danh.
“Sài Gòn ơi, ta mất người như người đã mất tên - như dòng sông nước quẩn quanh 
buồn - như người đi cách mặt xa lòng - ta hỏi thầm em có nhớ không... Sài Gòn 
ơi, đến những ngày ôi thành phố xôn xao - trong niềm vui tiếng hỏi câu chào - 
sáng đời tươi thắm vạn sắc màu - còn gì đâu...”
Cũng như Hà Nội, Sài Gòn trong lời giới thiệu “Nhạc Chủ Ðề” có thể chỉ là một 
nơi chốn kỷ niệm nào đó - “một thành phố nơi người ta đã yêu nhau”. Nhưng đối 
với tác giả bài hát, và đối với cả một thế hệ những người yêu quý ông, Sài Gòn 
giống như một chiếc hộp thần bí mà Pandora đã vô tình mở ra, và những oan khiên 
thống khổ tràn ngập không gian là cái giá phải trả cho những hạnh phúc tuyệt vời 
mà người ta nhận từ thế giới huyễn hoặc của một thời tuổi trẻ.
Sài Gòn là nơi từ đó, suốt thập niên 60, qua làn sóng điện giữa đêm khuya thanh 
vắng, chương trình “Nhạc Chủ Ðề” đã gửi đến thính giả những viên ngọc trác tuyệt 
nhất của kho tàng tình ca Việt Nam, những sáng tác bất hủ của Ðoàn Chuẩn, Ðặng 
Thế Phong, Nguyễn Thiện Tơ, Dương Thiệu Tước, Nguyễn Văn Khánh, Ngọc Bích, Lâm 
Tuyền, Phạm Duy, Hoàng Trọng, Nhật Bằng... mỗi bài hát là tặng vật vô giá mà chỉ 
riêng các cặp tình nhân Việt Nam mới có thể chia sẻ cùng nhau. Sài Gòn cũng là 
nơi mà Nguyễn Ðình Toàn đã viết lên những ca khúc của chính ông, đầy chất thơ và 
miên man tình tự, ghi lại dấu vết những cuộc tình không may, nổi trôi giữa cơn 
gió định mệnh khắc nghiệt, trên một quê hương tan nát vì khói lửa đạn bom. “Một 
Ngày Sau Chiến Tranh” là một trong những ca khúc ấy, vẽ lên hình ảnh quê hương 
như trong giấc mơ, những người trai trẻ ra đi ngày nào khi trở lại thấy mình 
già, nhưng “dẫu sao lòng anh vẫn đầy bao nỗi vui, đóa xương rồng sắc tươi hồng 
trong bó gai, ôi gió mát trời xanh ơi, sông sâu chôn những hồn ai, cây cao đã 
héo bao nhiêu nụ đời...”
Tiếc thay chiến tranh không tàn như trong một giấc mơ. Chiến tranh đã kết thúc 
bằng một cơn ác mộng, và ngay cả những viễn ảnh đen tối nhất vẽ nên bởi một đầu 
óc bi quan nhất cũng không thể so sánh nổi với thực tại về mức độ kinh hoàng. 
Cuộc chiến nửa thế kỷ chỉ kết thúc để mở đầu cho một thảm kịch mới, để biển Ðông 
trở thành mồ chôn cả triệu xác người, mảnh đất quê hương biến thành trại tù vĩ 
đại, và người ta bám víu vào mỗi cuộc chia ly như một niềm hy vọng đau xót. 
Trong những năm tháng nhọc nhằn cùng khổ, đầy bất trắc ấy, giữa một thành phố 
yêu dấu đã bị mất tên, có những người bạn thầm thì với nhau “Nước Mắt Cho Sài 
Gòn”, để nhớ... Rồi cơn sóng thời gian lại cuốn đi, hết thập niên 70, rồi hết 
thập niên 80, cuộc bể dâu tiếp tục vùi dập từng mảnh đời, chia xa những thân 
tình, thử thách những số mệnh, như âm vang của một lời tiên tri nhẹ nhàng nhưng 
đau đớn:
“Này đường xưa tôi đi
Khóm cây bao lần thay lá nhớ
Dòng đời trôi quanh co
Có khi xui người lỗi hẹn hò...”
Dường như mỗi bài hát mà Nguyễn Ðình Toàn đã viết và mang theo khi ông rời xa 
quê hương là dấu vết còn sót lại của một thời mà người ta cùng nghe với nhau và 
hát cho nhau nghe những bản tình ca. Những bài hát ấy rất buồn, mỗi lời hát có 
thể như một tiếng thở dài chua xót, nhưng đó là ngôn ngữ của tình ca, của hạnh 
phúc và khổ ải quyện lẫn với nhau thành tặng phẩm của trần gian. Như ai đã nói: 
“Chẳng có gì khác biệt giữa những giọt lệ khóc thương và những giọt lệ mừng 
vui”, biết đâu mỗi kỷ niệm đắng cay âm thầm chứa đựng một phút giây hạnh phúc?
Và nếu Sài Gòn - như lời hát viết cho một người tình đã mất tên - chính là chiếc 
hộp oan nghiệt mà Pandora đã mở ra, thì người ta cũng có thể nhắc nhở nhau rằng 
chiếc hộp ấy đã được đóng lại sau khi tất cả những thống khổ và bất hạnh đã tràn 
ngập không gian, và nơi đáy hộp vẫn còn sót lại một tặng vật cuối cùng, mang tên 
hy vọng, để Sài Gòn sẽ không mãi mãi chỉ là một “Quê Hương Thu Nhỏ” trong lòng 
người viễn xứ.
Ðào Trường Phúc