Gặp gỡ
Truyện Ngắn
Trần Tiễn Cao Đăng
Cuộc kỳ ngộ của Cái Đẹp và một tâm hồn với những "kỳ
vọng đau đớn và ưu tư run rẩy về sự toàn mỹ". Trần Tiễn Cao Đăng không cốt
kể một câu chuyện. Với lối hành văn say đắm, mãnh liệt, anh dẫn dụ người đọc
vào thế giới tâm hồn của một nhà thơ: vừa phức tạp, rối rắm, đầy những sự tự
mâu thuẫn và tưởng tượng điên rồ, vừa trong sáng, e thẹn và khúc chiết...
Người
con gái ấy gõ cửa nhà chàng để xin chữ ký. Thân hình cao lớn - vượt trên
chàng quá nửa đầu, đôi bầu ngực tròn căng đội vồng ngực áo, ánh tinh tế và
dịu hiền trong đôi mắt đen láy... Tất cả đều làm chàng choáng váng. Và đột
nhiên chàng linh cảm một cách hết sức mãnh liệt cái hôi hổi, ngầy ngậy, dẻo
dai và mát rượi của làn da trắng muốt mỡ màng kia. Chàng bỗng thấy hai tay
mình lóng ngóng một cách tai hại. Như trong mơ, chàng mời nàng uống trà.
Nàng ngồi xuống một cách nhẹ nhõm và thoải mái như thể đã từng đến đây hàng
trăm lần, như thể đó là đặc quyền của nàng. Nàng nói năng chậm rãi, duyên
dáng, với giọng trầm mượt mà từ trong ngực và nụ cười chói loà trên môi.
Chàng thường không xử sự được như chàng muốn khi đối mặt với những người con
gái như thế này, đối mặt với sự mạnh bạo đầy quyến rũ và nét trang nhã đáng
kiêng dè của họ. Chàng run run cảm thấy mình sẽ hạnh phúc giá như được trò
chuyện hàng giờ về mọi thứ trên đời với nàng, đồng thời lại thầm mong một
chuyện gì đó xảy ra - chẳng hạn một tiếng kêu thất thanh hắt vào từ đường
cái: "Cướp! Cướp !" - để chàng có thể mặc nhiên cắt ngang lập tức cuộc viếng
thăm mê hồn này. Nàng có cảm thấy điều đó chăng? Trong mỗi cái đưa tay vuốt
tóc hờ hững, mỗi cái nhấc mũi chân chừng như vô tình của nàng, nàng như muốn
nói rằng chàng có thể yên tâm, nàng chẳng hề nghĩ đến chuyện phung phí nửa
tiếng đồng hồ đàm đạo với chàng về văn chương hay vẻ đẹp của tình yêu; và
nếu nàng ngồi rốn lại đến bây giờ, ấy chỉ để vui lòng chàng, vì bản tính
nàng thế: nàng tử tế cả với tên say rượu mạt hạng nhất, nàng không bao giờ
lên mặt người lớn trước mặt bầy trẻ con. Và khi nhận ra điều đó thì chàng
chàng đâm ra liếng thoắng, chàng bỗng dưng ăn nói văn hoa; chàng điểm xuyết
những câu trả lời và đoạn trần tình của chàng bằng vô số liên tưởng phóng
túng và ngoa dụ táo bạo nhất; chàng không dám dừng lại, nếu có thể nói mà
ngừng thở hẳn chàng đã ngừng thở.
Chàng khấp khởi mừng thấy nàng vẫn lắng nghe chàng, nhưng ai biết điều đó
kéo dài bao lâu? Chàng lại băn khoăn: mình có lắm lời quá chăng? Khi nói
nhiều như vậy mình có vẻ tự nhiên và dung dị hơn là im lặng không? Tim chợt
thắt lại vì ý nghĩ đó, chàng ngừng bặt nửa chừng diễn từ đang độ cao trào
của chàng. Sự im lặng đột ngột ập tới càng khiến chàng thêm bối rối; chàng
sờ mũi, chàng định xoa cổ, chàng nhịp ngón tay lên bàn. Nhưng chàng hồi hộp
và dè dặt thấy hình như nàng theo dõi sự tắt tiếng bất thường của chàng vẫn
một cách độ lượng và hết sức khả ái; nàng làm tiêu tan niềm hy vọng thầm kín
và phiền muộn của chàng, rằng ở người con gái này hẳn phải ẩn giấu một lòng
kiêu hãnh bất trị và không có gì quan trọng với nàng hơn chính bản thân
nàng.
Nàng vẫn xoắn riết lấy chàng bằng cái nhìn đăm đắm, bình tĩnh và bao dung
đến mức chàng hổ thẹn với chính mình: nào phải nàng đến đây chỉ để làm rối
lòng chàng; nàng đâu có định lôi chàng vào cái mê hồn trận ái tình đầy bất
trắc và mê ly của nàng mà không bao giờ chàng có thể là đồng tác giả; nếu
khi vung bút ký vào sổ tay người con gái này, chàng tưởng đã chạm luôn vào
trái tim nàng, hẳn chàng lầm to. Ngượng ngùng và vất vả quá chừng (vì phải
che giấu nỗi ngượng đó), chàng lại lên tiếng mời nàng đi ăn kem với chàng:
"Tôi sẽ đưa chị đến quán kem ngon nhất tôi biết - chàng nói với cảm giác của
người sắp lao vút xuống chân núi sâu hun hút trên xe trượt tuyết- Nhưng nếu
chỗ ấy quá quen thuộc với chị...". "Nếu đi với anh thì nơi quen thuộc nhất
cũng thành nơi em chưa từng đến bao giờ" - Nàng là một cô gái mà ngay lúc
đột ngột chuyển sang tự xưng bằng tiếng "em" nhu mì, ngọt ngào nhất với bạn
mà vẫn cứ ngời ngời cao quý và xa vời ngoài mọi ước mơ của bạn. Chàng thấy
rõ điều đó. Thế nên khi đi bộ đến quán kem ngon nhất chàng biết, chàng nhìn
thẳng trước mặt, xoạc những bước dài vững chãi và cương quyết nhất chàng có;
chàng tỏ ra không mấy bận tâm đến việc bạn đồng hành kiều diễm và đáng yêu
hết sức của chàng có theo kịp chàng không và nói chung là có theo chàng, có
đi bên chàng không. Kỳ thực, chàng lắng nghe bằng từng thớ thịt trên gáy
mình hơi thở bình thản và nồng ấm của nàng, uống lấy từ sau mang tai tiếng
chân nhẹ nhõm của nàng và khoái hoạt như con nai tơ chưa hề biết đến con
người. Nàng không nói gì với chàng; chàng thì có cảm giác cả thế giới đang
nhìn chàng.
Đến quán kem, chàng lánh sang bên nhường lối cho nàng; chàng hết sức nhã
nhặn mời nàng ngồi; chàng muốn nói với nàng một điều gì thật thân ái và
trang trọng, một điều gì đẹp đẽ như nàng hay ít ra gần như nàng, nhưng từ
ngữ bay biến đâu hết để lại óc chàng như cái bọng ong rỗng không. Nàng ngồi
xuống hệt như lúc ở nhà chàng, nghĩa là nhẹ nhõm và buông thả như chỉ một
mình trong buồng the, đồng thời lại trang nhã và yêu kiều như ngồi xuống ghế
cô dâu trong lễ cưới. Dáng điệu ấy, mình nàng có thôi, chàng nghĩ. Đột nhiên
lúng túng lạ lùng, chàng nhìn đăm đắm vào đôi môi nàng lúc nào cũng chúm
chím như đang muốn mút cái gì, muốn nghịch ngợm và âu yếm gọi tên một cái
gì.
- Ôi, giá như tôi có thể đoán chị thích loại kem nào nhất! - chàng thốt lên
với một tiếng cười ngắn hồ hởi và buồn bã.
Lần đầu tiên chàng thấy má nàng hồng lên!
- Anh không nghĩ rằng anh xứng đáng mời em loại kem ngon nhất của anh sao? -
nàng ôn tồn nói. Mặc dù đã đón trước một câu trả lời tương tự thế, nhưng
nghe từ miệng nàng thốt ra, tim chàng vẫn nhói lên một tí.
- Thật ư !... - chưa bao giờ chàng có thể reo lên một cách hoan hỉ hơn thế.
Nhưng thật cái gì chứ? Chàng cũng chẳng biết. Chàng cảm thấy mặt mình hơi đỏ
lên.
Chàng say sưa ngắm đôi má bầu trơn láng như một loại sứ cổ quá thanh và quá
nhẹ của nàng. ánh nhìn đen nhánh và ươn ướt của nàng cười với chàng thoáng
ưu tư và đầy mời gọi mơ hồ; đó là đôi môi và ánh nhìn mà trong mơ chàng đã
trăm lần thương nhớ; nàng như muốn nói: Sao, anh vẫn chưa tin em không giễu
cợt anh, sẽ không bao giờ giễu cợt anh ư? Phải làm gì để anh thôi bám vào
cái tín điều đáng chán và đáng thương rằng một phụ nữ đẹp và thông minh -
như em - rốt cuộc vẫn không và sẽ không bao giờ thấy được tâm hồn anh? Phải
khai thông ở đâu cái mạch nguồn khao khát không bao giờ thoả của anh? Đừng
sợ một cuộc phiêu lưu vào thế giới của em; nó đang rộng mở cho anh, tại sao
anh không thử xem? Nếu sự hiện diện của em mang lại một hình thể sống động,
nồng ấm và thân thiết cho những kỳ vọng đau đớn và ưu tư run rẩy của anh về
sự toàn mỹ, tại sao anh phải tự dằn vặt liệu mình có xứng đáng ghì chặt hình
thể đó vào lòng để tin nó là thật không? Lẽ nào anh chưa nhận ra một điều
giản đơn rằng em sung sướng chẳng kém gì anh khi được biết anh, trở thành
người bạn thân thiết và khiêm nhường của anh? ở em có gì đó làm anh sợ
chăng? Nhưng anh sẽ chóng quen thôi; rồi anh xem...
Chàng cảm thấy mình đọc được hết những điều đó trong mắt nàng, nụ cười nhè
nhẹ và nhịp thở khoan thai như sóng lúa của nàng... Do đâu mãi bây giờ chàng
mới gặp nàng? Chàng run run cảm thấy chính ở những nơi sâu kín nhất của thể
xác và tâm hồn nàng, chàng sẽ tìm ra nơi trú ngụ vô cùng và duy nhất cho
toàn bộ bản thể chàng, điều đó cũng tự nhiên như chàng luôn cảm thấy có thể
sung sướng trút hơi thở cuối cùng trong lòng bài hát ru xứ Huế của mẹ chàng.
Trước khi gặp người con gái này chàng chưa bao giờ muốn yêu nhiều đến thế,
chưa bao giờ khao khát được bắt gặp và làm đầy cuộc đời chàng đến thế! Và
đột ngột với chính mình chàng thốt lên một lời tự đáy lòng: "Chao ôi, tôi
mong mỏi chị từ lâu quá !...". Lời ấy nàng nghe đã hàng trăm lần thì phải?
Nàng điềm tĩnh lướt môi dọc cán thìa với một nụ cười thầm lặng, mắt nhìn
xuống; nàng không nói một câu nào làm chàng cụt hứng, cũng không khích lệ
chàng. "Linh cảm của tôi thường phản bội tôi - chàng bỗng nói. - Nhưng,
trước chị, tôi không muốn nghĩ về điều đó. Chính chị là người nuôi dưỡng
những ước mơ của tôi...".
Chàng đã bộc bạch quá nhiều; chàng đỏ mặt, cụp mắt xuống cốc kem của chàng,
nó đã bắt đầu nhão ra. Một nỗi buồn tê tái, một cơn ngao ngán mơ hồ từ từ
thấm đẫm và thắt nhẹ trái tim chàng. Cảm giác đó có lẽ giống như của người
bị ung thư toàn phát biết rõ mười mươi rằng ngày mai mình chết nhưng vẫn
không thể nào hờ hững với cái huyền diệu muôn thuở của đêm trăng vừa độ mãn
khai. "Chị thấy ngồ ngộ và vui vui khi nghe những lời to tát của tôi phải
không? - chàng bỗng bật cười trước tâm trạng u uất không đâu của chính mình.
- Xưa nay vẫn vậy: những lời tôi vừa nói chỉ hệ trọng và thiêng liêng với
một mình tôi thôi. Tôi không tin điều đó sẽ lặp lại cả lần này, với chị...".
"Ban nãy anh nói về những ước mơ của anh. Làm cách nào em nuôi dưỡng chúng
được?" - nàng nhìn thẳng vào chàng, môi hé cười cảm động và bâng khuâng.
Chàng cố gắng đọc ra những gì ẩn kín trong tâm tư nàng.- Anh nói anh đã tìm
được em... Nhưng chính em đã đến với anh mà! Anh không để ý điều đó sao?".
Khoảng tường sau lưng nàng rực lên màu đỏ son môi đầy huyễn dụ mê đắm của
ráng chiều, và hơn bao giờ hết khuôn mặt nàng ngời lên ánh sáng san hô kỳ ảo
và phù du khiến không gian quanh nàng như trở thành một phần của một thế
giới khác, nơi mỗi hạt bụi, mỗi hơi thở đều thấm nhuần cái diễm lệ, cái trác
tuyệt. Chàng không phải là kẻ quá diễm phúc được một lần nhìn thấy cảnh
tượng vượt ngoài mọi giấc mơ đó sao? Khoảnh khắc này sẽ xuyên suốt đến tận
cùng của cuộc đời chàng.
Nàng vẫn đăm đắm nhìn chàng; nàng đủ sức mạnh để không cúi đầu, dù đoán được
tất cả những gì đang xốn xang trong lòng chàng. Một cái gì lạ lẫm, tuyệt đẹp
và đáng sợ sắp sửa nổ tung ra, triệt tiêu trong nháy mắt khoảng cách cuối
cùng giữa người con gái với chàng, chỉ ít giây, một giây nữa thôi, chàng
cùng với nàng sẽ hụp xuống chỗ hư vô đó, để làm đầy lại nó bằng cách chập
bản thể chàng vào bản thể nàng... Nhưng đúng lúc cảm giác đó xẹt qua tâm hồn
chàng như một lằn chớp thì người con gái khẽ nắm tay chàng và đứng lên.
- Em đi đây, - nàng nói. - Nếu anh thực sự tin sau này chúng ta còn cần
nhau... - Tay run run, nàng lục trong túi xách một tấm danh thiếp đưa cho
chàng. - Đừng tiễn em.
Càng về cuối, nàng nói càng nhanh; nàng như muốn ngăn không cho cái gì đó
bật ra, nhiều cảm xúc lẫn lộn trong mắt nàng như vô vàn sắc độ của ráng
chiều trên lăng kính pha lê. Chàng hụt hẫng chìa tay cho nàng như cái máy;
chàng không đủ sức lên tiếng: Em có hẹn ư? Anh có làm gì khiến em phiền lòng
không? Dù sao đi nữa, chàng linh cảm rằng không thể và không nên giữ nàng
lâu hơn. Nàng, cũng như chàng, và hơn cả chàng, hiểu rõ giới hạn những gì
cần nói trong lần gặp đầu tiên, lần gặp mà cả hai đều biết, đều e sợ và sung
sướng rằng sẽ không là lần cuối cùng...