vhvt |
tự do tư tưởng và sáng tạo |
thi ca |
|
Thành Taberd
trang 4 (trong khí hậu cần thiết đó, nhạc nhỏ dần nhỏ dần. Bây giờ tiếng hát của Hạnh lồng lộng, một bài dân ca về lứa đôi. Cô hát say mê không hay hai người vừa d́u nhau vào: đại đội trưởng và Tâm Điên. Tâm Điên xuất hiện trong tiếng cười bệnh hoạn) TÂM ĐIÊN: Nó hát…chúng nó hát… ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG: Cô Hạnh yêu đời quá Nào, bây giờ đồng chí hăy yêu đời hơn nữa Bằng cách cho ông bạn tôi một mũi thuốc an thần Kẻo không ông ấy lại lên cơn Tưởng ḿnh biến thành nốt nhạc Th́ lúc ấy đồng chí đừng ḥng hát (đưa Tâm Điên lại giường, Thành Taberd cố gắng di chuyển sang chiếc ghế) HẠNH: Có một thời ông ấy hú Rồi một thời ông ấy ngủ Không hiểu hôm nay ông ấy thuộc thời nào? (cô chuẩn bị các dụng cụ của ḿnh) ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG: Sẽ không có thời cho các cơn đau Mai hắn sẽ được chuyển về thành phố Ở một bệnh viện thích hợp với người không trí nhớ (quay qua bắt tay Thành Taberd) Chào A trường xuất sắc của tôi Cái chân ông bạn đến đâu rồi Ông bạn thấy ǵ ở y tá Hạnh HẠNH: Có trêu ghẹo cũng vừa thôi “ông mănh” Tôi cũng quản lư cả anh đâu chỉ một anh Thành Đồng chí liệu hồn với Hoàng Hercule Họp tổ thanh niên coi chừng tôi báo động Trong đơn vị có một con gà trống… ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG: Ê, không có chơi tṛ đá bóng Chụp mỏi tay làm sao giữ khung thành Chích lẹ cho rồi hỡi con bé tinh ranh (Hạnh bơm kim và chuẩn bị đặt ống chích vào Tâm Điên th́ hắn phản ứng kỳ lạ. Tâm Điên hú lên một tràng dài và hất vang các y cụ trước mặt. Hắn ngă lăn xuống giường, hắn ḅ bằng hai tay đôi mắt đỏ ngầu ngắm nghía mọi người. Hắn sẽ ḅ, sẽ chạy chung quanh với động tác như thế. Sân khấu lúc đó chợt tối sầm, tất cả ánh sáng tập trung vào con người Tâm Điên. Hắn sẽ diễn xuất tư tưởng của kẻ cuồng trí qua các diễn biến ở hậu trường như một diễn viên câm) CẢNH HẬU TRƯỜNG (Tiếng một người con trai và một người con gái) NGƯỜI CON GÁI: Ồ, cả anh cũng đến nữa à Anh đừng làm tṛ cười trước mặt người ta Sinh nhật tôi chỉ mời những ông già Mặc áo vét và đi xe hơi Mỹ C̣n anh chỉ là một thằng tập làm “anh chị” NGƯỜI CON TRAI: Không, không, thưa Angielic Tôi yêu em không biết tự bao giờ Tôi yêu em như tôi đang cố tập ḅ Tập quỳ gối tung hô thần tượng Angielic ơi, em sẽ có một món quà xứng đáng NGƯỜI CON GÁI: Món quà. Ô… (cô cười thật to, thật kiêu hănh, thật quư phái) NGƯỜI CON TRAI: Em hăy tin tôi, thằng Tâm, trùm du đăng Quà sinh nhật em chắc chắn phải là vàng Vàng sẽ làm em chú ư đến thằng Tâm Em nghe chưa, vàng…vàng… (Hắn cười thật lớn, thật tự tin, thật anh chị) Sau đó là tiếng xe Honda 90 phân khối rồ máy, sau đó là tiếng thắng tiếng phanh của một xe đ̣, sau đó là tiếng người lơ “xe Bắc Mỹ Thuận về đây, xe về bến đây”.Sau đó là tiếng ồn ào căi cọ của kẻ bán người mua. Sau đó là tiếng chạm ghê rợn của lưỡi dao vào thịt người ngay hông cửa xe đ̣. Sau đó là tiếng người la ơi ới “trời ơi, cướp, cướp”. Sau đó là tiếng thét đau đớn của một người đàn bà đứng tuổi. Sau đó là tiếng c̣i cảnh sát điếc tai. Sau đó là tiếng xe Honda 90 quen thuộc rồ ga chạy đi. Sau đó là tiếng xe Hồng thập tự gầm rú. Sau đó là tiếng bàn bạc của nhiều người “bà già chết rồi, bả đi thăm con trai”. “Phật ơi, thằng cướp mọi rợ quá, nó chặt tay xong lượm lên bỏ túi quần”. “Chúa ơi, nói nhỏ nhỏ coi chừng đàn em nó nghe được”. Sau đó, sau đó, sau đó… NGƯỜI CON GÁI: Ủa, té ra anh đến thật Anh thử rờ lớp dày anh trên da mặt Thú thật là tôi chẳng ưa anh Đừng nói chuyện yêu càng là chuyện chẳng lành NGƯỜI CON TRAI: Ồ, chuyện lành, xin thưa Angiêlic Đây món quà vô cùng đặc biệt (hắn mở hộp nhung ra và huưt sáo) Thấy không? Một chiếc nhẫn bằng vàng Anh mua trong một tiệm kim hoàn Em nỡ ḷng nào đi phụ bạc… NGƯỜI CON GÁI: Đâu, đâu? A ha, vàng, vàng thật Thế th́ anh có quyền đến tôi mừng sinh nhật (tiếng cười của người con gái tiếp theo là tiếng cười của người con trai) Sân khấu đột ngột sáng trở lại cùng lúc với tiếng hú của Tâm Điên. Hắn đờ đẫn nh́n mọi người, vẫn tư thế đang ḅ như thế TÂM ĐIÊN: Chiếc nhẫn của mẹ tao…Angielic, Angielic… (không ai chú ư đến Hạnh) Tụi mày đừng…đừng…đừng đâm vào mông tao Tao sợ…tao sợ Tao sợ máu của tao sẽ đổ (bắt đầu chú ư đến Hạnh) Tao đă giết người và tao phải trả Tụi mày nghe chưa Giết, giết, yêu, yêu…đàn bà (hắn ngă lăn xuống sàn sân khấu. Nước dăi ứa ra. Hắn đă ngủ. Đại đội trưởng xốc hắn lên vai. Anh bước chậm ra cửa lặng lẽ) ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG: Angielic, Angielic…cô là ai? Nhưng thôi…hắn đă ngủ rồi Mũi thuốc an thần không cần thiết Ngày mai Tâm Điên sẽ rời đây bằng chuyến xe sớm nhất Xin lỗi đă làm hai đồng chí hoảng hồn (im lặng, im lặng, im lặng) HẠNH: Chính tôi là Angielic THÀNH TABERD: Trời ơi! HẠNH ANGIELIC: Đúng rồi, nhất định phải có Chúa Trời Mới tha tội hết những người mắc nợ Tôi là Angielic là nữ hoàng rực rỡ Là ṿng tay bạch tuộc của ái t́nh Nhưng nếu tôi làm cho một kẻ yêu ḿnh Bị điên loạn là một điều không tốt THÀNH TABERD: Hạnh…Hạnh…nói thật? HẠNH ANGIELIC: Có bao giờ em không nói thật Với anh, em chưa giấu giếm điều ǵ Không thể kể với anh, v́ danh hiệu kia em đă đốt đi Khi đất nước treo cờ giải phóng THÀNH TABERD: Nhưng…nhưng c̣n Tâm Điên, trời ơi, c̣n chiếc nhẫn? HẠNH ANGIELIC: Cái gi? Anh nói cái ǵ về chiếc nhẫn Anh làm như loạn trí mất rồi Em đă lại gần mặt ông ấy để coi Nhưng không gặp một nét nào quen thuộc C̣n chiếc nhẫn của Tâm Điên ư? Làm sao em nhớ được Nếu anh biết ngày xưa, em đếm nhẫn mệt chừng nào Hàng trăm nhẫn vàng, hàng chục cái khâu Chỉ trong một buổi mừng sinh nhật Chưa kể mỗi lần đi picnic Xe taxi phải chở mới hết đồ Tâm là cái tên nào em không thể nhớ ra Nó lẫn lộn giữa trăm ngàn tên khác THÀNH TABERD: Tôi không ngờ tất cả là sự thật Xin lỗi cán bộ “xê”, tôi phủ nhận một lần Tôi tưởng quá khứ của Tâm Điên chỉ là một tin đồn Người ta bịa ra để khuyên tôi giác ngộ HẠNH ANGIELIC: Ḱa, anh cứ làm em lo sợ Chung quanh em, ai cũng mất b́nh thường THÀNH TABERD: Vâng, tôi đang mất b́nh thường Hỡi cô gái có vết thương không lành Làm sao tôi dám dỗ dành Khi tôi cũng đă trở thành vết thường Làm sao tôi nỡ bất lương Kể em câu chuyện đáng buồn ngày xưa HẠNH ANGIELIC: Chuyện nào cũng mát như mưa Sao anh không kể cho mùa màng xanh? THÀNH TABERD: Nhưng dù cho nắng đành hanh Tôi không thể kể, để dành nghe em Giữ ǵn một chút hồn nhiên Khó hơn là bị bôi đen tâm hồn Như là một chuyện ngụ ngôn Xem qua, lật một vài chương khép vào Nỡ nào kể lể con sâu Khi em thành bướm ngọt ngào bay đi HẠNH ANGIELIC: Em không hiểu một cái ǵ… THÀNH TABERD: Nhưng anh hiểu sự nhu ḿ trong em Một cô y tá mắt đen Khác hơn là một cái tên nữ hoàng Angielic đă đầu hàng Gă Taberd hết đi hoang thật rồi Gọi Thành ơi, gọi Hạnh ơi Dưng không nước mắt bồi hồi ứa ra (một phút im lặng để thu dọn căn pḥng, hai phút c̣n lại để dành những người yêu nhau. Họ chỉ rời nhau khi có tiếng một cô gái: “Hạnh ơi, có khách”. Hạnh đi ra cửa, lát sau cô trở vào mặt không được vui) HẠNH ANGIELIC: Khách của anh chứ không phải khách của em THÀNH TABERD: Em đừng làm anh ngạc nhiên (khách đến, một cô gái xinh đẹp cầm giỏ cam. Đó là Thảo) THÀNH TABERD: Thảo, trời đất, thật Thảo phải không? THẢO: Ḱa, anh đừng ngồi lên chứ V́ em sẽ không bao giờ tha thứ Cho chính em nếu anh phải nằm thêm vài tháng trên giường Em muốn nh́n tận mặt vết thương THÀNH TABERD: Thôi, đúng là Thảo rồi Thảo từ tác phong, Thảo trong ngôn ngữ Cô không nghĩ đến đoạn đường chim bay hơn trăm cây số (họ giữ chặt nhau trong tay, thân mật. Hạnh đă biến đi đâu mất) THẢO: Cái hàng rào giữ ông A trưởng có chân đau Không đáng sợ bằng một thành phố đầy tiện nghi cho những người quen hưởng thụ Anh không khách sáo với em đấy chứ? THÀNH TABERD: Thảo vẫn rất thông minh…tôi xin lỗi Tôi cũng cảm ơn tôi đă không nói dối (im lặng một lúc) Chết mất, sao lại quên sự có mặt của một người Cô y tá đâu? Hạnh đâu rồi? THẢO: Có lẽ cô ấy đi đâu một lúc Cô ấy đoán anh cần ăn cơm hơn là cần tiêm thuốc Ôi, cô ấy đẹp và dễ thương Giá mà cùng công tác với em ở tại Phường? THÀNH TABERD: Sao lại so sánh một chỗ có bằng lăng và một chỗ có văn pḥng Ừ, mà cái Phường của cô Hạnh nó ra sao nhỉ Ít ra ở đó là một điều không vô lư Là dám đưa một tiểu thư nhan sắc lên rừng Khi cô ấy trở về đă hóa công nhân Một công nhân hoặc một nông trường viên sẽ trang điểm nhan sắc ḿnh bằng cách khác Cô ấy sẽ gần gũi công trường hơn là thích nghi rạp hát Kỳ diệu thay việc thay đổi một cái đầu Việc thay đổi một cái đầu. A, thật công phu… (im lặng một lúc) Nhưng cô có công nhận rằng khi ở tù Người ta sẽ thông minh kinh khủng Đến những người điếc không sợ súng Khi ở tù họ phải bịt tai Mà chính ở trong tù đâm ra có tương lai Người ta nghĩ đến tương lai bằng mơ ước Người ta sực quư tự do khi lượm từng tàn thuốc Người ta hối hận ăn năn và trăm thứ dày ṿ Này, chắc cô đă từng trông thấy những con ḅ Đi trên phố như các nhà hiền triết Những con ḅ cái đầu thấm mệt V́ bốn chân xa lạ với ḷng đường Đừng bao giờ nghĩ rằng con ḅ đáng thương Cũng như đừng bao giờ nh́n kẻ ra tù chắt lưỡi Chính họ đang sửa soạn nh́n ngược lại THẢO: Không phải đó là điều băn khoăn của em Nỗi băn khoăn của em là máu chảy ruột mềm Khi anh thương tích là em như tai nạn San sớt niềm vui và chia nhau cay đắng Cùng b́nh phương trái tim và hợp tác cái đầu Tất nhiên đối với kẻ thích làm giàu Phải chịu thử thách với đói nghèo trước đă Vàng sẽ là vàng, đá luôn là đá Có bao giờ lẫn lộn đâu anh (cô bật diêm quẹt đốt cho Thành điếu thuốc) Có thể là em đă sai lầm Để anh nh́n em như một tên…”điềm chỉ” Nhưng chắc chắn là em có lư Khi trả sự b́nh yên về với bức tường (im lặng một lúc) Bù lại là em đă bị thương Nghe tổn thất t́nh yêu hai mươi tuổi Em đă chạy đi và anh chạy lại THÀNH TABERD: Thế th́ chúng tôi chạy lại Hạnh cũng chạy và tôi cũng chạy Chúng tôi khởi hành như thế đấy Không giống lực sĩ maratông trong cuộc chạy đường trường Tôi đă khởi hành những bước đáng thương Thật cô độc trước cái nh́n mai mỉa Tôi chạy chậm và tôi ngắm nghía Những người chung quanh đang chạy như ḿnh Có người không quay đầu, có người vực tôi lên Tôi cảm động chạy theo người kéo ấy Và tôi chạy đến đích với tinh thần như vậy (im lặng một lúc) Chạy cùng tuyến đi với những kẻ chẳng quay đầu THẢO: Em đă không quay đầu như thế hay sao? THÀNH TABERD: Thảo b́nh tĩnh chút nào Với cô th́ trái lại Cô có quay đầu đấy Nhưng quay quá vội vàng Cô làm tôi bàng hoàng Chưa biết ḿnh có lỗi Giữa thành phố cần tiền Giữa một cái chợ điên Bởi áp phe, móc ngoặc Chưa biết ḿnh đi lạc Tôi vẫn cứ mỉm cười Lên đây th́ nước mắt Đă chảy cùng niềm vui THẢO: Anh vững chải thật rồi Em chúc mừng điều đó Nhưng anh vẫn mắc nợ Trước niềm vui mới này Như mọi người, anh bay Từ hai bàn chân đất Nhưng không lẽ tiếng hát Chỉ chia xẻ với rừng? (im lặng một lúc) Anh phải có tấm ḷng Khi nghĩ về thành phố Ở đó máu vẫn đỏ Dù vỉa hè c̣n đen Có mẹ anh có em Có những người không quen Vẫn mỗi ngày làm việc Không cần ai hay biết Cũng như anh bây giờ Nhưng họ không keo kiệt Giữ một ḿnh ước mơ THÀNH TABERD: Ôi, Thảo đem tự do Của số đông so sánh Tôi đâu dám kiêu hănh Sự lớn khôn của ḿnh Vết thương dẫu đă lành Vẫn c̣n nguyên vết sẹo Chính điều này tôi hiểu Lúc lên rừng tập đi THẢO: Cái cảm giác tập đi Em chưa hề tiếp xúc Hăy cho em cảm giác Anh có trong lúc này? THÀNH TABERD: Em nắm tay tôi ngay Chúng ta cùng trắc nghiệm Chân sẽ lành vĩnh viễn Hoặc suốt đời cứng đơ (họ nắm tay nhau. Thảo d́u Thành tập đi từng bước, qua vài bước chập choạng, Thành đă đi lại b́nh thường, họ tiếp tục không khí đi như thế) THẢO: Ôi, đi tuyệt vời như thế đấy hở anh Thảo nào những lá thư gởi lên anh vẫn để dành Những lá thư không đi theo anh được… THÀNH TABERD: Em cứ làm cho anh sốt ruột Ở gia đ́nh má đă ra sao? THẢO: Mẹ anh vẫn tiếp tục nguyện cầu Làm dấu trước bữa ăn và đọc kinh khi đi ngủ THÀNH TABERD: Bà phải làm một tṛ ǵ đấy chứ? THẢO: À, mẹ anh đă bắt đầu tham dự “Cái tṛ” của một công dân trong một nước có chủ quyền Nghĩa là cũng tương tự như em Họp phụ nữ và mua hàng thương nghiệp THÀNH TABERD: C̣n em, cô bí thư đầy máu triết? (Thảo trở nên trầm ngâm) Em mà có thể bâng khuâng ư? THẢO: Không phải bâng khuâng mà là băn khoăn Em vừa được chuyển qua làm công tác Ủy Ban Nếu anh biết một phó chủ tịch Phường c̣n quá trẻ Nếu anh biết chưa lần nào em đau đớn thế Nếu anh hay những xấp giấy năm mươi đồng Thường có mặt trên bàn của em trong mỗi lần chiến dịch Chúng nằm kiêu ngạo giữa hồ sơ, chúng đi kèm theo lư lịch Chúng tát vào mặt em, một cái tát chẳng công bằng Ví dụ em mất lương tâm, em thua cuộc đầu hàng Th́ kết quả ra sao anh thừa biết Em sẽ có tiện nghi có áo quần thật đẹp Trét phấn bôi son đi vận động phong trào Em sẽ vẫn bảo vệ cái lưỡi em lời lẽ ngọt ngào Dù cái lưỡi đă đầy gai ngụy trá… THÀNH TABERD: Trời đất, cạm bẫy đến thế ư? Thảo đă đối phó ra sao trước đống bạc lù lù? THẢO: Đối phó ra sao à? Dễ ợt Em đưa qua công an cùng những lời xác minh cần thiết nhất Nhưng Thành biết không, tuần lễ gần đây Những xấp bạc kia tăng lần lượt độ dày Chúng đột nhập bằng nhiều tư thế khác Khi biên giới đang cần người đánh giặc Khi nghĩa vụ của những người giữ đất Được đưa ra trong hội nghị toàn Phường Th́ xấp bạc mỗi ngày một chải chuốt hơn Chúng nằm trong ngăn kéo và qua người gián tiếp Mà người gián tiếp…trời ơi, em muốn khóc Là một cán bộ sắp về hưu, nghiêm túc, ít cười… THÀNH TABERD: Kể đi, kể đi Thảo ơi THẢO: Nhưng lần này xấp tiền lại không đúng chỗ rồi Em đă nghe lời nói của một con người “Giữ lấy mà xài dại ǵ khai báo” Té ra hắn đạo đức hàng ngày do mở mồm nói láo Thảo luận bô bô, công tác gật gù Ôi nếu mỗi Phường chỉ một cán bộ hư Th́ con số đáng buồn quá lớn Anh thử làm một bài toán nhân tưởng tượng THÀNH TABERD: Anh không làm toán nhân đâu THẢO: Thế th́ anh làm cái ǵ Em th́ đă làm xong đáp số của ḿnh kia Sau nhiều đợt lăn vào thực tế Em không thể oang oang ở micrô trước những người tuổi trẻ Đọc diễn văn kêu gọi họ lên đường Trong khi em ph́ nộn trong pḥng Đếm sợ hăi những xấp tiền đưa đến miệng Đi bộ đội đợt này, em đă làm đơn t́nh nguyện Em cần chiến trường để thử thách niềm tin THÀNH TABERD: Đây này, anh làm toán chia Trăm suối về sông, cuống rún chưa ĺa Em ốm yếu làm sao mà ph́ nộn “Đồng chí” tôi ơi, cô không nên đùa giỡn Em đi bộ đội lư do chưa được đàng hoàng Em sợ văn pḥng tiện nghi à? Thế c̣n nhân vật ở Ủy Ban Hắn rất sung sướng nếu em đi bộ đội Em đă làm ǵ hắn chưa về các tṛ múa rối Như vậy là em thua, thua ngập cổ lút đầu Chưa kể khi em lên đường dám hắn sẽ rêu rao “Con bé ăn hối lộ bị điều tra nên đi bộ đội” Có cái lưỡi nào lại không biết nói… THẢO: Anh thật tàn nhẫn và…thẳng thắn THÀNH TABERD: Cũng bắt đầu từ cay đắng Nghe chưa cô phó chủ tịch Phường Anh đă nhiều lần định đào ngũ trốn trường Từ tuyệt vọng và từ mặc cảm Nhưng anh đă ở lại v́ thấy ḿnh ngu xuẩn Anh chẳng tham ô, anh chẳng trộm cắp tiền Đám đào ngũ th́ quá nhiều lư luận Một gă cán bộ tồi xem c̣n kém học viên (im lặng một lúc) Thật t́nh th́ anh chẳng dám khuyên em Em đă là cán bộ khi anh c̣n du đăng Nhưng em nên ở lại đấu tranh Th́ chuyện rời Phường tất nhiên xứng đáng THẢO: Cám ơn cám ơn anh lắm Em cám ơn “đồng chí” vô cùng THÀNH TABERD: Chúng ta nói toàn chuyện buồn Chuyện đời sống chuyện quê hương cũng nhiều Trái tim giàu có, không nghèo Sao câu chuyện của t́nh yêu ngập ngừng? THẢO: Ừ, em cũng thấy trong ḷng Mất đi những phút phập phồng ngày xưa Ngày xưa không thốt cũng thưa Có thưa th́ cũng thấy thừa hở anh Hay t́nh đă hóa cây xanh Không c̣n cái nụ đâm cành sớm mai Một cái ǵ đă chia hai Làm thương tổn mất những ngày yêu nhau (đau đớn) Cái ly muôn thuở c̣n đau Nước rơi xuống đất làm sao hốt vào Bức tường đôi, nỗi cồn cào Đă ngăn em sự xôn xao riêng ḿnh THÀNH TABERD: Không c̣n tiếng sóng trong ḷng Th́ là đồng chí đi trong cuộc đời (lau nước mắt Thảo) Ḱa sao lại khóc Thảo ơi Để anh ôm nỗi ngậm ngùi không tan THẢO: Không, em đang lấy lại thăng bằng Để tim đập b́nh thường đấy chứ Có lẽ em chỉ yêu anh thực sự Bằng kỷ niệm ngày xưa ở một giấc mơ nào C̣n bây giờ chỉ là những chuyện động viên nhau Những san xẻ buồn vui về công tác Em sẽ dặn…em không được khóc (im lặng một lúc) Thôi, anh nên ngủ đi Em phải qua Ban Giám Hiệu đợi xe về Nhân tiện cũng lo vài chuyện khác Em sẽ kể với mẹ rằng anh rất tuyệt (vừa ra cửa đă quay lại) Em không thích ai thương hại đâu Chúc hai chân anh nhảy khỏi hàng rào (bước thẳng dứt khoát) THÀNH TABERD: Chính anh cũng không thích ai thương hại Có lẽ “thép đă tôi thế đấy” Mẫu quặng nham nhở biết bao khi chở đến ḷ Chẳng ai ngờ thép đă được sinh ra… (một người đàn ông và một cô gái đi vào, Hạnh thật tội nghiệp cạnh người Hiệu Trưởng trường thanh niên xây dựng cuộc sống mới) HIỆU TRƯỞNG: Sao ai hôm nay cũng tập làm thi sĩ Ông bạn nghĩ ǵ mà ngẩn ngơ đến thế Ông bạn đă làm một cô gái ngẩn ngơ theo Cô ấy khóc một ḿnh buồn biết bao nhiêu THÀNH TABERD: À, à, chào…chào thủ trưởng. Ḱa, sao Hạnh… HIỆU TRƯỞNG: Thường người ta mừng v́ sắp được yêu Nay đồng chí Hạnh lại buồn v́ yêu th́ cơ khổ Tôi đă cố điều tra mà không ra đáp số? THÀNH TABERD: Ôi, thủ trưởng lại chế nhạo tôi Phải công nhận rằng tôi thật tồi Không làm chủ tâm hồn ḿnh được (quay sang Hạnh) Riêng Hạnh, lư do ǵ em khóc? Tôi muốn nổi điên v́ nước mắt của đàn bà Chưa hiểu chuyện ǵ là đă rút khăn mùi xoa (cương quyết) Tôi xin thay Hạnh đàng hoàng báo cáo Tương lai chúng tôi sẽ xây dựng gia đ́nh Nếu có trở ngại nào, xin đồng chí thực t́nh Báo động trước để chúng tôi suy nghĩ HẠNH ANGIELIC: Ôi chao…anh…anh… (cô đỏ mặt chạy mất) HIỆU TRƯỞNG: Ha ha, cô ấy chạy mất rồi Nhưng lần này cô ấy sẽ tủm tỉm cười Chứ không khóc tỉ tê như lúc năy (đổi thái độ) Đồng chí Thảnh làm bất ngờ tôi đấy Chuyện hôn nhân là chuyện của một đời Tôi làm ǵ dám can thiệp vào đời sống lứa đôi Nhưng đây quả là chuyện vô cùng đặc biệt (im lặng một lúc) Trường hợp này sẽ không có ǵ khó hết Nếu hai người thương nhau trước lúc lên trường THÀNH TABERD: Tôi thấy đây là trường hợp b́nh thường Không phải v́ tôi ham…cưới vợ Phải chăng thủ trưởng muốn có thời gian để trái tim làm toán đố Chứ mới đụng nhau đâu chẳng lẽ đă yêu nhau Nhưng…nếu thủ trưởng biết rằng để tránh những cơn đau Có thể xảy ra trong chúng tôi lần nữa Chúng tôi phải cưới nhau để quên quá khứ giống nhau đầy buồn bă HIỆU TRƯỞNG: Nhưng đây là đám cưới đầu tiên, Thành nhớ nhé Sẽ khép hoặc mở ra cả một con đường Ông bạn có lường trước là những học viên thích nhau tại trường Sẽ đổ xô nộp đơn xin “tuyên bố” THÀNH TABERD: Theo tôi, học viên hoặc là cán bộ Cùng một ngôi trường đều có thể lấy nhau Vấn đề là yêu ra làm sao Và cưới làm sao để thăng bằng công tác Có khi lấy nhau lại thúc đẩy cả hai chiều năng suất HIỆU TRƯỞNG: Coi như thông qua chuyện này Nhưng tôi vẫn muốn bạn yêu cho thật kỹ Nào, bây giờ có chuyện cần đồng chí Là nhớ làm ngay bài tự thuật ra hồn Ban Giám Hiệu đă quyết định ngày lễ hai năm thành lập ngôi trường A trưởng Thành Taberd sẽ lên báo cáo THÀNH TABERD: Báo cáo điển h́nh ư, thưa thủ trưởng? HIỆU TRƯỞNG: Đúng, và báo cáo trong ngày hội lớn Bởi đồng chí luôn luôn làm chuyện bất ngờ Đi chơi tự do, yêu cũng tự do Nhưng công việc lại rất là…tổ chức Tôi rất yêu cái bất ngờ mà…công thức Ở tiểu đội PAPILLON, một tiểu đội lạ lùng Những tiểu đội hàng đầu thế này phải phát triển nhiều hơn Để làm ṇng cốt trong các khung trường mới Học viên mà tốt th́ sẽ là công nhân giỏi Của trại cưa, xưởng thủ công, nông trường khóm, lúa ḿ… Nào, bao giờ th́ đồng chí tập đi? THÀNH TABERD: Sao thủ trưởng không hỏi bao giờ tôi tập chạy? (đứng thẳng, đi từng bước) Một cô gái đă dạy tôi thế đấy Một đồng chí đang công tác ở Phường đă dạy tôi thế đấy (im lặng một lúc) A, nhưng mà thủ trưởng khoan về Tôi muốn nói điều này nhưng phải có người nghe Là trên cổng của hai Khu Kỷ Luật Sao không treo một tấm bảng nào đại khái như “nhà thân mật” Để đánh thức những học viên c̣n cố ư rụt rè C̣n tính toán lọc lừa, c̣n đào ngũ hăm he V́ c̣n…sợ thân phận ḿnh lạc lơng Phải giúp họ nối ṿng tay rộng HIỆU TRƯỞNG: Rồi, đồng chí sẽ họp với Hoàng Hercule Bàn bạc với nhau cho ra kết quả Bây giờ th́ có một tin mới lạ Thành có quen ai là Hoa Đá Lửa không nào? Cô ấy vừa lên đây đă hăm dọa ồn ào Xem cán bộ thanh niên xung phong như “thỏ đế” THÀNH TABERD: Có thành thỏ đế cũng không phải dễ Chưa chắc cô ta đă đón nhân cánh rừng Cô Hoa là một trong nhiều kẻ giao du với tôi ở quá khứ đáng buồn Sẽ không hề hấn ǵ đâu, thưa thủ trưởng Tôi hy vọng cô ấy biết thêm về cuộc sống Hoàng Hercule chắc sẽ… giúp đỡ tận t́nh ( lúc ấy, Hạnh bẽn lẽn vào ) HIỆU TRƯỞNG : Ha ha, tôi có lư do đi rồi chứ ? Hai đồng chí cứ tùy nghi tâm sự Chọn công tác ở đây, tôi đă chấp nhận đau đầu (quay ra ) Ôi, con người là vốn quư biết chừng nào Mỗi cách sống đều mang theo tiểu thuyết Ngay đến sự mất trí của một người cũng có nguồn có gốc Ở ngôi trường kiểu Makarenko, ai cũng thèm đi học THÀNH TABERD : Giữa Hạnh và Tâm Điên Giữa chính tôi và Thảo Đều chung một khí hậu Độc ác và đáng buồn Là kẻ t́m mùa màng Tôi trông mong thời tiết Nhưng tôi nào hay biết Mây bốn mùa vẫn bay Thái Gorki trồng cây Tôi là người ăn trái Đại Ca ngồi nấu khoai Tôi lựa từng củ đấy Người thân đông như vậy Nên tôi hóa thành rừng Vết thương nơi nào nhỉ Trong hồn hay ngay chân ( Thành đưa một chân và anh suưt té. Hạnh Angielic phải đỡ anh đứng thẳng ) Không có ǵ đâu em Hỡi người yêu tội nghiệp Chúng ta đều khép nép V́ quá khứ của ḿnh Nhưng chúng ta văn minh Trên bước đường đi tới HẠNH ANGIELIC : Em xin lỗi, xin lỗi… THÀNH TABERD : Đáng lẽ anh phải cám ơn em đă giúp anh không bối rối Không nghi ngờ chính anh trong việc cải tạo ḿnh Tại sao em khóc lúc b́nh minh Lúc bầu trời hứa trước nhiều tốt đẹp Cô ấy cũng khóc mà không bao giờ kêu “rất tiếc” HẠNH ANGIELIC : Cô ấy đă khóc… cô gái quen anh… THÀNH TABERD : H́nh như anh đă kể Hạnh nghe một lần Ngày xửa ngày xưa có một cô tên Thảo Có một bức tường không quen nói láo HẠNH ANGIELIC : Trời ơi, vậy mà em cứ tưởng là một thiếu nữ nào Cô Thảo đang ở đâu ? THÀNH TABERD : Ở chỗ chúng ta đang đi đến ( im lặng một lúc ) Nào, bây giờ em hăy cùng anh b́nh tĩnh Cùng nắm tay và cùng bước thăng bằng Sẽ không hề hấn ǵ, anh đă bước thẳng chân Chúng ta sẽ bùi ngùi từ giă Thảo Như là chúng ta gửi một sứ giả của cánh rừng giông băo HẠNH ANGIELIC : Ḱa, chân anh chân anh Da non đă bắt đầu lành Mai mốt để cho đời vết sẹo Phải chị Thảo là vết thương không thể thiếu ? ( đôi t́nh nhân đi, có bước như lùi lại, cây bằng lăng trong tư thế chở che, nhạc ở đâu về thánh thót. Họ đi, đi, đi cho đến lúc màn khép kín h́nh ảnh ấy )
|
|
thi ca |
|