vhvt |
tự do tư tưởng và sáng tạo |
thi ca |
|
Chùm thơ Nguyễn Vĩnh Tiến Mọc trên tường
Những bầu trời đang mọc trên tường
Mây trôi đi
Người thấy mình một bức tranh thật buồn thảm
Không mọc nổi mật ngọt
Ngoài tường con chim hót líu lo chợt bay đi
Khách khứa mọc trên tường
Không ai biết hát ca trù
Không ai biết uống cạn giếng nước
Đất đá mọc trên tường
Tiểu sành và khói mộ
Còn ngươi
Hãy cứ đứng đó mà run sợ
Trong căn phòng
Đâu đó trong căn phòng này
Trí tưởng tượng bay theo hình vòng cung
rồi đột ngột chui qua một lỗ thủng
Ý muốn
đã rời khỏi ngôi nhà
Nhiều và mờ ảo trong mưa phùn của nó
Dáng vẻ rời rã,
cam chịu
Thỉnh thoảng sa đà phía âm thanh xa xăm
Lỗ thủng bí ẩn kia
dập dồn hơi ẩm và ánh sáng
Cơn xúc động
còn xâm xấp trên khuôn mặt đồ vật
biết phải tràn đi đâu?
Tư duy
bước chân lên núi
Chiếc gậy mang theo giờ cũng chẳng cần
Nó đang lựa tìm một điểm cất cánh chính xác
và tính một điểm rơi không còn hình ảnh nào
Ý muốn
đã cày lên một con đường
Bùn và nước còn lấp lánh trên đó
Nỗi buồn lại tìm cách trôi
ngược dòng sông
Hơi thở không theo một buồng phổi đẹp
Tất cả vẫn đang trong cuộc hành trình
Chìm khuất, hoặc bất ngờ mọc những đôi cánh trắng
Còn lại cơ thể
đâu đó trong căn phòng này
Không thể dàn xếp óc, lưỡi, mắt, tay...
và hợp âm từ các quy luật cũ kỹ.
22-10-2001
Trung Du Sông Thao réo ùng ục màu hồng xám,
lặn ngụp giữa dòng củi mục
xác tuổi thơ trôi
Cây gạo đứng giữa bãi bồi, không lá
Tôi đáng lẽ ngồi chờ chuyến đò định mệnh
Nhưng đã bật dậy chạy theo cánh cung triền đê vàng
Để rồi lạc tiếp giữa những cánh cung sườn đồi căng nắng
Thoát theo một đường nhỏ, cây cọ xoè tay đã nhuộm rát từ mặt trời
Tôi đi chậm lại bỗng muốn khóc xối xả
Muốn cõng về cho em một quả núi
Rồi nằm thật dài như đường ray
***
Tôi đáng lẽ đã thấy chuyến đò định mệnh
Nếu không lạc vào những tiếng chuông trên mặt nước
Rồi đuổi theo em áo vàng trong cánh đồng ngô
Bắp tròn hạt mẩy
Sao tôi chần chừ để mất lần cắn ngập
Để sau này mò mẫm mãi trong phố xẩm mưa phùn
***
Con chim bông lau cánh xác xơ về kêu
Buổi chiều sắc xám xơ vạt đồi cao ối đỏ
Ông nội tôi uống rượu say là tại con đường
***
Tôi lao như mũi tên mê theo quả bàng chín ẩn hiện trong lá tim
Tuổi tôi bao giờ cắn ngập những làn hương ?
Phố xá im lặng chồn chân
Cánh cửa màu trắng phía ngày xa rộng toác
Vẫn ít người trở về
Tôi quen trò trốn tìm sắc ngày nhạt
Khi chán lại tìm trùng điệp những ngọn đồi chơi trò cánh cung mây
***
Tôi chạy xa rồi cái bến đợi chuyến đò định mệnh
Nhưng Sông Thao lẽo đẽo chảy trong người
Trung du thở những cánh cung căng cứng.
2 giờ sáng, 5-9-2003
Toulouse
Bản tin cuối ngày Ai vừa qua đời bên kia bản tin?
Ai phí một chăm sóc?
Chao ôi, đất
Lại phải giấu giếm mãi không thôi
Có một cái tên
Bay lên
rồi tan
Tên gì nghe nhàm nhàm
Mọi người có những cái tên nhàm nhàm
Sao không biết chán?
Cả số phận nữa
Nếu nhàm nhàm
Sao không để nó bay lên?
Chết nhạt quá
Bản tin thoăn thoắt quá
Ngày đấy chăng?
Tôi ngồi nhạt quá
Rất bị động
Lẫn lộn giữa mưa tin
Người phát ngôn
Giọng quả quyết
Rằng người có cái tên nhàm nhàm đó đã chết
Sao anh nói say mê thế
Về sự ra đi của một con người?
Tôi ngồi rỗng mặt
Mưa tin tạnh lúc mấy giờ?
0 giờ 12 phút. chưa sáng,
3-8-2003.Toulouse
Nguyễn Vĩnh Tiến
|
|
thi ca |
|