vhvt |
tự do tư tưởng và sáng tạo |
thi ca |
|
KỊCH THƠ
Thành Taberd
trang 3
(Thành Taberd dao động dữ dội với bát cơm trên tay. Anh ăn chậm chạp giữa tiếng đọc thơ chậm răi trong hậu trường, bài CUỘC ĐI CHƠI CỦA THÀNH TABERD ở những đoạn cuối cùng) …Th́ có ai thèm liếc xéo tôi đâu Tôi như thú chực xương hí hoáy Ngon hơn cả gạo nhà hàng hiện đại Tôi vùi đầu, vọc mơm, liếm môi Bỗng giật ḿnh ngó thấy giọt mồ hôi Rơi cảm động trên bát cơm bằng hữu Gă học viên tỉnh bơ cười ha hả Chất lỏng ứa ra rớt nắng của ban ngày
Sao riêng tôi không có tiếng cười?
Bỗng giật ḿnh nh́n hai đầu đôi đũa Ai vót tre cho tôi vừa nhai vừa sủa Rồi hững hờ làm mặt lạnh dửng dưng
Sao riêng tôi không hề thấy băn khoăn?
Bỗng giật ḿnh như vừa ngủ dậy Chiếc giường tre hằng ngày nằm mê mải Chợt bâng khuâng hỏi xuất xứ của ḿnh
Quả thật tôi chưa bao giờ góp phần dù chỉ một cây đinh
Bỗng giật ḿnh và tiếp tục giật ḿnh Và khám phá sau cơn hoảng hốt Lên Xuyên Mộc không phải ĐI CHƠI Mà chính là tôi đang ĐI HỌC
(…bài thơ chấm dứt với sự chứng kiến thêm của hai nhân vật Hoàng Hercule và Thái Gorki) HOÀNG HERCULE: Bao giờ th́ Thành Taberd đi học? THÁI GORKI: Thành có biết v́ sao anh em gọi tao là Thái Gorki không? THÀNH TABERD: Ơ… THÁI GORKI: V́ Gorki vốn có tấm ḷng Với những người bị đời ruồng rẫy NHIỀU HỌC VIÊN: Tụi bây ơi, anh Thái kể chuyện (Tất cả thành một ṿng tṛn lớn) THÁI GORKI: Trước giải phóng tôi sở trường đâm chém Coi xong một cuốn phim tôi chọn lọc nghề ḿnh Trong khí hậu xinê thù hận đứng ŕnh Tôi tưởng tôi chỉ thích nghi nghề du đăng Giống tài tử trong phim, tôi say sưa nổi loạn Dân giang hồ gọi tôi là Thái Mafia ĐẠI CA: Hà hà, nó cũng mê BỐ GIÀ THÁI GORKI: V́ thế lên trường tôi rất tỉnh bơ Xin phép Hiệu Trưởng lên thăm thư viện Ở đó tôi gặp người đàn anh “chiến” Và danh hiệu tôi được sửa lại đến bây giờ MỘT HỌC VIÊN: Maxim Gorki ư? THÁI GORKI: Đúng rồi, đọc xong THỜI THƠ ẤU của ông, tôi nhớ tuổi ấu thơ Đọc xong truyện MƯU SINH, tôi thấy ḿnh kém quá Trong tác phẩm người long đong quá cỡ Hết làm thợ giày sang nghề thủy thủ Té ra người c̣n trầy trụa hơn tôi (im lặng một lúc) “Kẻ giang hồ” khiêm tốn quá đi thôi Người dạy tôi t́m hoa trong bụi cỏ Sao lại quay lưng với những người khốn khổ Sao lại trả thù nơi xuất xứ ra tôi Tôi rửa mép đây rụng hết mọi tiếng bồi Để trở lại làm gă đàn ông chất phác Đọc Gorki tôi t́m ra sự thật MỘT HỌC VIÊN: Em từng tự phụ ḿnh là “dân chơi trí thức” Nhưng càng đi rong em càng thấy hoang đường Em cũng mê những người hùng và đánh mất trí khôn Không t́m thấy ở văn chương điều sáng suốt THÁI GORKI: Nên tôi giới thiệu ở sách một thời đau buốt Cũng như khát khao hạnh phúc muôn đời Tôi muốn những người cầm sách lên coi Thấy được ḿnh núp trong chữ nghĩa THÀNH TABERD: Tôi chưa có chuyện ǵ để kể Câu chuyện tôi chỉ vỏn vẹn ở bức tường Câu chuyện của tôi là một vết thương Tấm vách rỗng ghép đôi nh́n tôi xa lạ Tôi sẽ trắc nghiệm ḿnh lần nữa Ở đây, ở đây trước mặt mọi người Chỉ cần người xem b́nh tĩnh ngồi coi Và tự thử thách như tôi đang thử thách (khi Thành cúi đầu và những người khác ngước lên th́ màn khép)
MÀN PHỤ
(TIẾNG NÓI như một dàn đồng ca vô h́nh ở hàng ghế khán giả hoặc ở hậu trường. Khi có TIẾNG NÓI là âm nhạc di chuyển theo. Âm nhạc thay đổi tùy theo nội dung phát biểu của nhân vật: cuồng nộ, lăng mạn, sôi nổi, yếu ớt…) TIẾNG NÓI: Ngày đi học đầu tiên của Thành Taberd (Thành Taberd đi ra, ngực trần, áo vắt vai, mồ hôi nhễ nhại) THÀNH TABERD: Được rồi, tôi bắt đầu nghe Bao thay đổi rất vụng về nơi tôi Tôi như kẻ mới tập cười Âm thanh lúng búng chưa trôi khỏi ḷng Tôi như kẻ học lội sông Hai chân vọp bẻ giữa ḍng phù sa Tôi như kẻ lạc vườn cà Nụ tầm xuân nở tưởng là hoa xoan Mười ngón tay suưt hở hang Như cô gái điếm khỏa thân khinh đời Bây giờ đă biết bồi hồi Biết xoa ngực đợi mồ hôi của ḿnh Biết cánh đồng thiếu môi sinh Chỉ v́ thiếu một mối t́nh mạ non Nên tôi xin ghé môi hôn Vết chai trên ngón để c̣n yêu nhau
(đi vào, khuất trong bóng tối)
TIẾNG NÓI: Ngày đi học thứ hai của Thành Taberd (Thành Taberd đi ra, vừa đi vừa huưt sáo) THÀNH TABERD: Người ta đă trị bệnh ghiền bằng nước suối Đó là điều mà không ai ngờ nổi Chắc chắn một trăm phần trăm là ở các pḥng trà Nơi tiểu thư chữa bệnh của ḿnh bằng nước hoa Nơi công tử khám sức khỏe của ḿnh bằng rượu chát Ở đó độ ghiền được cân bằng hợp pháp Là tăng “đô” để bảo vệ quan tài Chắc chắn một trăm phần trăm là trang cuối báo hằng ngày Nơi cai ma túy bằng các ḍng quảng cáo Nơi y học nhức đầu, thuốc sơn đông bán dạo Đă bó tay trước một xă hội ghiền Ở đó độ ghiền được giải thích bằng kim Mũi kim cắm bất cứ chỗ nào c̣n cắm được Hêrôin…được di chuyển trong những đường gân sắp mất Máu trắng máu đen choán chỗ của máu hồng (im lặng một lúc) Các bạn biết không các bạn biết không Người ta đă trị bệnh ghiền bằng nước suối Chính ở đây, khu rừng không ai tới Đệ tử ả phù dung đă được xếp hai hàng Xuống suối Ray nào: một, hai, ba , bốn, năm… Tắm, kỳ cọ, rùng ḿnh, rồi khóc Không thể chỉ thông cảm nhau bằng nước mắt Phải thông cảm sâu hơn trong mỗi tiếng cười Khóc đúng một tuần th́ nước mắt không rơi V́ những lở loét đă lành da non lại V́ con thú đă hết thời vùng vẫy Tự động hát ca trước cảnh làm người
(đi vào khuất trong bóng tối) TIẾNG NÓI: Ngày đi học thứ ba của Thành Taberd (Thành Taberd đi ra, hai tay chắp sau lưng, trầm ngâm) THÀNH TABERD: Tại sao không tập hợp Những kẻ lười biếng nhất Vào một đội lè phè Rồi tập nói họ nghe Rồi tập nghe họ nói Nếu họ có nói dối Th́ cũng cứ mỉm cười Nếu họ có ham chơi Th́ cũng nên độ lượng Những kẻ xăm con bướm Sẽ biết đậu chỗ nào Mà đôi cánh không đau Những kẻ xăm lưỡi sao Sẽ biết chém chỗ nào Mà cây rừng chắn lối Những kẻ xăm chữ nổi Sẽ hết mực chỗ nào Trên trang giấy trắng phau (im lặng một lúc) Trời ơi, trên trang giấy Tôi muốn gào thế đấy Hăy tập hợp họ đi Những con bướm lầm ĺ Hăy đưa vào một đội Tôi sẽ nghe họ nói Tôi sẽ nói họ nghe Kích thích nhau về nghề Để tăng thêm sản nghiệp Tuyệt, phải không, rất tuyệt…
(đi vào khuất trong bóng tối)
TIẾNG NÓI: Ngày đi học thứ mười của Thành Taberd (Thành Taberd đi ra, tóc bù xù, quần áo xốc xếch, bị dày ṿ dữ dội) THÀNH TABERD: Tôi phải đào ngũ, tôi phải đào ngũ (Tất cả đều bước ra với Thành Taberd. Hai cán bộ, ba học viên, trong đó có một học viên nữ. Họ ra từ nhiều góc sân khấu) THÀNH TABERD: Tôi đào ngũ v́ tôi mặc cảm Tôi khó trở thành một người cộng sản Tôi vẫn thích hát ca vẫn thích yêu đời Nhưng tôi hát ca thua nữ chúa cao bồi Thua Hoàng Hercule cả âm thanh và sức mạnh Tôi yêu đời thua Thái Gorki kiêu hănh Ôi, ở đây tôi thấp bé đến chừng nào Đồng đội quanh tôi có một quá khứ rất “ngầu” Cộng một tương lai ít nhiều hy vọng Tôi có mặt như một khoảng trống CÁN BỘ MỘT: Tôi đào ngũ v́ tôi bất lực Không phải tư tưởng tôi đang xuống dốc Nhưng trước bất công tôi không dám phê b́nh Tôi biết một cán bộ văn pḥng nhận tiền đút lót của học viên Rồi làm giấy thả qua mặt Ban Giám Hiệu C̣n sử dụng học viên làm tay chân khéo léo Đi đứng nghênh ngang ra dáng điệu “cai tù” Tôi không dám đấu tranh v́ tôi sợ bị trả thù Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu CÁN BỘ HAI: Tôi đào ngũ v́ thành tích xấu Phụ trách kho nhưng kho rỗng tuếch rồi Hóa đơn, giấy tờ nằm ở bụng tôi Bột ngọt, sữa, đường hóa thành bao tử Không c̣n con đường nào hơn thế cả HỌC VIÊN NỮ: Em đào ngũ v́ Sài G̣n đẹp quá Đêm ở Huyền Trân hấp dẫn vô cùng Người ta gọi em là gái ăn sương Nên thỉnh thoảng ngựa vẫn quen đường cũ Em thích bia chai, em mê khiêu vũ Em cần đàn ông và em quí trọng tiền C̣n ở đây th́ em rất vô duyên HỌC VIÊN NAM MẶT CÓ THẸO: Tôi đào ngũ v́ “vă” đời quá cỡ Ở Sài G̣n tôi luôn luôn có “thớ” Làm đàn anh khu xe lửa Nguyễn Thông Ban ngày đi thu thuế con buôn Ban đêm tổ chức ṣng “xập xám” C̣n ở đây th́ “bỏ qua đi tám” Mặt mũi ai cũng thấy…cô hồn Tôi không làm được tṛ ǵ đáng gọi “chơi ngon” HỌC VIÊN NAM CUỐI CÙNG: C̣n tôi ư, tôi cũng đào ngũ luôn Tôi đào ngũ v́…nhiều người đào ngũ quá Ngoài ra không có lư do nào khác cả
(Tất cả lặng lẽ kéo đi, chỉ c̣n Thành Taberd) THÀNH TABERD: Thế th́ tôi không đào ngũ Các bạn đă nghe thấy chứ Tôi có lư do đào ngũ không tồi Nhưng tôi có lư do ở lại rất người Là phải đấu tranh giùm người cán bộ Phải báo cáo về cái kho không ch́a khóa
(đi vào khuất trong bóng tối)
TIẾNG NÓI: Ngày đi học thứ hai mươi của Thành Taberd (Thành Taberd đi ra, cười mơ mộng, mắt ngó bầu trời) THÀNH TABERD: Ôi, cô bé quá tuyệt vời Cô bé Hạnh thầy thuốc ơi Tôi sẽ gọi em là lương y hay từ mẫu Gọi là từ mẫu th́ tôi hơi xạo V́ em làm sao mà giống được mẹ hiền Gọi là lương y và gọi là em Em, em, em đúng nghĩa theo từ điển Em đă làm trái tim tôi câm nín Chợt trở nên uyên bác quá chừng Em đă làm con mắt tôi khép kín Chợt ồn ào nheo thật lung tung Em rơ ràng là hoa hậu của rừng Đang kể chuyện ngàn đêm lẻ một Tôi như ông vua bị đàn bà phụ bạc Đột ngột biết yêu như thuở dậy th́ Tôi sẽ để dành một trái sơri Hôm nào về phố mời em cắn thử Nhớ cắn nhẹ kẻo hồn tôi bị vỡ
(đi vào, khuất trong bóng tối)
TIẾNG NÓI: Ngày đi học thứ ba mươi của Thành Taberd (Thành Taberd đi ra, thẫn thờ với phong thư trên tay) THÀNH TABERD: Em đă cắn và hồn tôi đă vỡ Thảo ơi, em đă cắn một lần Tôi không hiểu trên vành môi màu hồng C̣n một mùi thơm nào hơn kẹo ngọt Đây là lá thư thứ tư tôi nhận được Dù cho em không chờ đợi trả lời Em vẫn vỗ về vẫn động viên tôi Vẫn bé bỏng như ngày xưa có phải? Em đă giúp đỡ má tôi suốt thời gian c̣n lại Để mái tóc muối tiêu không bạc trắng hai lần Ôi mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một tôi làm sao quên được Tôi đă có hết và tôi đi từ khước (im lặng một lúc) Và hỡi em, cô bí thư Tôi bơ vơ với kẻ thù trong tôi Kẻ thù đáng sợ Thảo ơi Là t́nh yêu tự đánh rơi bao giờ Tôi yêu em chẳng t́nh cờ Nhưng xa em lại bất ngờ xa em Trong tôi một vũng bùn đen Làm dơ nhan sắc hoa sen mất rồi Vết thương dù khép Thảo ơi Mà tôi chẳng dám xin lời thứ tha
(đi vào, khuất trong bóng tối)
TIẾNG NÓI: Ngày đi học thứ 365 của Thành Taberd (Tiếng Nói ngừng lại khi trong hậu trường các học viên nam 1,2,3,4 bước ra) TIẾNG NÓI: Ồ không, không đúng lắm. Tôi xin cải chính: Ngày đi học thứ 100 của tiểu đội PAPILLON do Thành Taberd làm đội trưởng. CÁC HỌC VIÊN: Có thế chứ, không lẽ chỉ ḿnh Thành Taberd đi học (dang tay về phía khán giả, những bộ ngực trần lóng lánh mồ hôi làm linh động thêm h́nh xăm những con bướm đủ màu) HỌC VIÊN 1: Chúng tôi là những con bướm Ở trong tiểu thuyết người tù HỌC VIÊN 2,3,4: Hăy cho biết tác giả? HỌC VIÊN 1: Tự truyện của Henry Charrière Một anh tội phạm mới vô nghề Đùng một cái thành nhà văn cơn lốc Chúng tôi cười chúng tôi khóc Trong cuộc vượt ngục của chàng Chúng tôi thành du đăng gộc Trong suốt một thời lang thang HỌC VIÊN 2,3,4: Hăy nói xuất xứ con bướm? HỌC VIÊN 1: Và chúng tôi bắt đầu xăm Con bướm đủ màu trên ngực Giống nhân vật Papillon Của nhà văn chuyên vượt ngục HỌC VIÊN 2,3,4: Hăy nói nữa hăy nói nữa HỌC VIÊN 1: Chúng tôi thoát kiếp tù nhân Khi được đời sum họp lại Con bướm đôi cánh biết vẫy Khi đậu trên đất đồng bằng Tiểu đội chúng tôi hết xẩy Khi thành A Papillon HỌC VIÊN 2,3,4: Ai tổ chức được A Papillon? Ai? HỌC VIÊN 1: Thành Taberd HỌC VIÊN 2,3,4: Thành Taberd đâu? Thành Taberd đâu? (Học viên 5 từ một chỗ nào đó chạy tới, sắc mặt không b́nh thường) HỌC VIÊN 5: Anh Thành bị thương rồi CÁC HỌC VIÊN: Đừng nói láo HỌC VIÊN 5: Thân cây đè ngang người V́ cưa ngang chỗ mục Nhưng anh Thành xuất sắc Né như múa bài quyền Thành thử vẫn b́nh yên Nhưng…chỉ lo chân trái Bị thân cây đè phải CÁC HỌC VIÊN: Vậy th́ đến ngay bịnh xá Ra nghị quyết tháng này dành anh Thành tiêu chuẩn sữa (Tất cả biến mất, âm nhạc ngừng, sân khấu như lơ lửng)
MÀN BA
Bệnh xá trường. Với kiến trúc độc đáo, ghế bàn đều bằng mây tre hoặc thân bằng lăng cưa từng khúc. Một cây bằng lăng già đầy hoa tím mọc ngay lối ra vào rất thơ mộng. Cái giường tre của người bệnh nằm một góc. Thành Taberd nằm ở đó với một quân quấn băng và đọc sách (tiếng hát một bài nhạc dân ca của một cô gái có làn hơi khá điêu luyện, tiếng hát và người hát đi vào. Đó là Hạnh) HẠNH: Có lẽ người thật hạnh phúc Là không bị ai ăn cắp Sự tự do của ḿnh Tại sao chúng ta không thể làm chim ca hát báo b́nh minh Mà cứ thích đậu trên cây để bị người bắn rụng (tiếng chim hót véo von) Nếu ngày xưa em thích đùa súng đạn Để t́m cảm giác khác thường Th́ bây giờ cái mùi hương Của hoa bằng lăng lại làm em dễ chịu Anh Thành ơi, có những cảm xúc không dễ thành phát biểu THÀNH TABERD: Đây này, cuộc MƯU SINH khủng khiếp Để Gorki t́m ra cái đẹp Điều nhà văn mang theo trong suốt cuộc hành tŕnh Dù những bất công vẫn cứ ngả về ḿnh Thảo nào, thảo nào Thái Gorki “điên chữ” Chữ c̣n hơn cả thức ăn đấy chứ ! HẠNH: Anh đang đọc sách ư? Em xin lỗi THÀNH TABERD: Ḱa, ngược lại tôi xin lỗi đă làm cô bối rối Chúng ta có ǵ khách sáo với nhau đâu (im lặng một lúc) Thực sự th́ tôi đang kiểm soát cái đầu Đếm lại các vết thương sọ năo Tôi được nghe Gorki dạy bảo Rằng cắt mái tóc ngang vai là chí hết tung hoành Không có kư sinh nào lại dám trưởng thành Ở một cái đầu gần như trọc Đầu của trẻ con đến trường đi học HẠNH: Anh pha tṛ như một ông thi sĩ Tôi sẽ không nhận một bệnh nhân nào đầu có chí Ở các pḥng trong bệnh xá này đâu (im lặng một lúc) Nào bây giờ thử chân lại xem sao Tập các cử động cho cơ mau khôi phục Em sẽ bắt sạch cái bầy chí đen khiếp nhất Rồi bỏ đầu anh di tản xuống chân rồi (Thành Taberd làm các cử động chân trong sự săn sóc của Hạnh) THÀNH TABERD: Ôi, vết thương…vết thương… HẠNH: Anh sẽ tập đi đứng b́nh thường Bắt đầu từ ngày mai Thành ạ Cũng may xương cốt anh cứng như là đá THÀNH TABERD: Tôi đă có một vết thương hóa đá Không phải ở chân mà ngay ở phần mềm Ở ngay đây này…ở chỗ trái tim Sau đó th́ không c̣n vết thương nào đáng kể Sức thông minh của cô c̣n kém tôi đấy nhé HẠNH: Vết thương ở trái tim sao Té ra anh có cơn đau ái t́nh? THÀNH TABERD: Vết thương không bao giờ lành Dù tôi đă cố trở thành lương y Bức tường muôn thuở lầm lỳ Tôi ḅ ra để tập đi vụng về HẠNH: Nếu chẳng trách em ṭ ṃ th́ anh hăy kể em nghe Ṭ ṃ về t́nh yêu là một điều thích thú Em thích phiêu lưu và ưa tham dự Vào bất cứ một phần đời của ai nếu…cảm thấy cần (im lặng một lúc) Ôi, có lẽ tại em nói năng Không chế ngự được điều ḿnh suy nghĩ THÀNH TABERD: Hạnh ơi, cô có bao giờ phi lư Từ khi ca hát ở trên rừng Tôi chỉ sợ cái vết thương ma quỷ Sẽ làm cô lợm giọng quay lưng (im lặng một lúc) Nhưng thôi, tôi sẽ nói về lư lịch một bức tường Bên trong rỗng đủ một người trốn lính Tôi đă ở đó và tôi b́nh tĩnh Bởi một người con gái chở che Qua lỗ thông hơi tôi áp mặt và nghe Trái tim của chính ḿnh đập mạnh HẠNH: Ồ, lăng mạn quá THÀNH TABERD: Chỉ rất lăng mạn nếu tôi c̣n trốn tránh Nhưng giải phóng xong tôi chường mặt với đời Và bức tường như bí mật đời tôi Tưởng đổ sụp hết một thời ám ảnh Tôi bắt đầu biết tiền là sức mạnh Bằng sự khôn ngoan, tôi xổ số ra tiền Tôi đă cố t́nh hay giả vờ quên Nơi cư trú của ḿnh ngày trước… HẠNH: Nơi bức tường rỗng tuếch? THÀNH TABERD: Rồi tôi đă làm ǵ không biết Để một hôm tái ngộ lại bức tường Buôn lậu thuốc Tây và buôn lậu trí khôn Tôi lại mượn bí mật đời ra che chở Ngay đến công an cũng không ngờ nơi trốn đó HẠNH: Thế sao anh bị bắt? THÀNH TABERD: Đó là điều bất ngờ nhất Người con gái làm trái tim tôi biết đập Đă đưa tôi ra khỏi bức tường HẠNH: Trời ơi, người yêu anh. Sao lại thế? THÀNH TABERD: Sao lại không thế Hạnh ơi Tôi sẽ không khóc sẽ không cười Tôi đang nghĩ đến chuyện ngày xưa Lưu B́nh Dương Lễ Có phải cô ấy muốn tôi vấp té Để rồi tự đứng dậy mà đi Bưng bát cơm thiu Lưu B́nh mắc nghẹn Cắn miếng cà Dương Lễ cho như cắn một lời thề HẠNH: Buồn quá, em cảm thấy như đang xem một vở kịch THÀNH TABERD: Đúng rồi, vở kịch về bức tường Đi một ngày đàng học một sàng khôn Tôi đang lớn khôn bắt đầu từ tự ái (im lặng một lúc) À, Hạnh có lần nào đọc văn hiện sinh không nhỉ Cơ hồ tôi đă đập vỡ BỨC TƯỜNG Của nhà văn Jean Paul Sartre của BUỒN NÔN HẠNH: Em…em…không biết tiểu thuyết Em chỉ yêu và ghét Người thực trong cuộc đời THÀNH TABERD: Biết đâu như thế lại vui HẠNH: Có lẽ là em có một quá khứ rong chơi Được chiều chuộng nhiều hơn ruồng rẫy THÀNH TABERD: Phải chăng đó là vết-thương-quư-phái? HẠNH: Anh ví von hay đấy Hăy h́nh dung căn nhà Chó bẹc-giê và hoa Bên trong một cô gái Quen đi bằng thang máy Hơn là vịn thang lầu Không hề biết trên đầu Có hoa bằng lăng tím THÀNH TABERD: Có thật Hạnh đấy không? HẠNH: Đó là Hạnh trong pḥng Chưa mở khung cửa sổ C̣n khi ra ngoài phố Em không c̣n nhớ tên Em chỉ biết ngủ quên Trong những đêm dạ hội Ở đó người ta nói Về một cô nữ hoàng Làm xao xuyến vua quan Trong cuộc chơi nhan sắc Em không hề biết khóc Từ lúc tuổi mười lăm Thiệp mời dự Dancing Là nữ trang bằng ngọc Ngược lại đàn ông khóc V́ cảm thấy… (ngập ngừng) V́ cảm thấy hết tiền THÀNH TABERD: Hết tiền th́ sẽ vô duyên V́ không c̣n được giai nhân chú ư HẠNH: Con trai các anh thật là ma quỷ Em chỉ thích giao du với những ông già Những ông già tốn nhiều nước hoa Chạy theo các t́nh nhân xinh đẹp Những ông già luôn luôn lịch duyệt Con cáo nhà băng đă hóa những con mèo C̣n con trai các anh vốn liếng quá nghèo Lại yêu dễ ợt và chia tay dễ ợt THÀNH TABERD: Cô cay như một trái ớt Dám xức nước hoa lên đầu hói những ông già HẠNH: Ôi em c̣n xức cả nước hoa Lên chiếc nón cối của vài ông cán bộ Sau giải phóng em tiếp tục làm toán đố Đáp số tṛ chơi càng dễ kiếm lời Có một điều khi ông cán bộ biến chất rồi Của cải vẫn eo hẹp hơn đống tiền Chợ Lớn Tại sao ông ấy vừa thích gái tơ vừa thích làm thủ trưởng? THÀNH TABERD: Thế là cô cải tạo ông ta thành “tư sản” HẠNH: Với những “ông già cơ quan” như thế tôi đâu có ngán Bởi v́ tôi chỉ sợ mấy ông…Phường Một hôm em có giấy mời lên học tập tại trường Em đành khóc đỏ hoe hai con mắt Khóc xong xuôi, em đi một ṿng kiốt Mua đồ hộp, lương khô và những thứ của đàn bà Thuốc Phạc-ma-xi, đồ nữ trang, áo dạ hội, nước hoa Đem chất lên hết chiếc xích lô gắn máy Em đă lên trường tác phong thế đấy Sau xe chở học viên là xích lô máy chở đồ THÀNH TABERD: Trời đất, bây giờ cái đống…lương khô Có c̣n kỷ niệm một chuyến đi du ngoạn? HẠNH: Không, không phải lũ chuột vào ăn sáng Mà em đă đem phân phối hết mọi người Em chỉ giữ ǵn một thứ mà thôi Bộ bà ba nâu và nghề…y tá (im lặng một lúc) Ḱa, đôi mắt anh tṛn xoe thế hả? Chuyện đơn sơ như chuyện của đàn bà Ở đây không ai cần xức nước hoa Không ai uống côca côla, không ai cần khiêu vũ Cơm th́ ba bữa một ngày anh thấy chứ? Bệnh hoạn có thuốc men, em dự trữ làm ǵ Những hành trang chuẩn bị một chuyến đi Thừa đến mức em ngồi bưng mặt khóc THÀNH TABERD: Tôi vẫn không tin đó là sự thật H́nh như Hạnh giấu tôi một bí ẩn nào Phép lạ Hạnh ơi phép lạ ở đâu Khiến một nữ hoàng chịu làm thầy thuốc? HẠNH: Điều đó th́ em có thể trả lời anh được Dù thời gian cũng sẽ tự trả lời Em cứ tưởng con người sinh ra để hưởng thụ ăn chơi Để được sung sướng với nụ cười tṛn trịa Tiếp xúc với chị em học viên, em hiểu đó là chuyện bịa Như chuyện Hằng Nga chuyện Chú Cuội trên trời Ở đây ở đây có đủ kiếp người Em làm sao thấy hết nếu nhảy đầm trong cửa sổ Anh ơi, con người sinh ra nếu chỉ bằng đau khổ Th́ em làm một hạt bụi c̣n hơn (thút thít khóc) Một chị cạnh giường em không lạnh mà run Em hoảng sợ v́ ngại lây sốt rét Bao nhiêu áo quần đem theo em đắp lên chị hết Thấy chị ấy nằm im em hạnh phúc chừng nào Có một chị mới ba mươi mà đă bị ho lao Có một chị khác bị bệnh ngoài…xă hội Có một chị khác suốt ngày sợ đói V́ tuổi ấu thơ đă theo mẹ ăn mày Có chị chỉ thèm đeo nhẫn cưới trên tay V́ chưa có một người chồng thực sự Họ đă đeo đuổi nghề ǵ anh biết chứ Bán phấn buôn hương kiệt sức cả một đời (lau nước mắt) Và em đă t́m cho ḿnh sự thảnh thơi Bằng cách đem vật dụng của ḿnh ra đánh đổi THÀNH TABERD: Chao ôi, con két của tôi Cô không c̣n cánh đi chơi nữa rồi Chúng ta yếu đuối Hạnh ơi Đậu vào miếng đất cuộc đời bỏ quên (Nhạc đột ngột nổi lên, không biết nhạc từ đâu tới, những bài nhạc t́nh réo rắt) Đáng lẽ tôi sẽ gọi Hạnh là em Tôi có quyền được xưng hô như thế Chúng ta đều có những vết thương đáng kể Giống hệt nhau dù xuất xứ khác nguồn Tôi là một thằng trí thức bị thương Em là công chúa bị lời nguyền đầu độc Lời nguyền của mụ thầy mo bất lực Là công chúa sinh ra phải lá ngọc cành vàng (nồng nàn) Nhưng công chúa của tôi đă từ giă vua quan Đi quét lá đa nhà chùa thay con săi Tôi phải gọi Hạnh là em. Hạnh ơi, có phải? HẠNH: Không Thành ơi, nhất định là “không phải” Anh gây xúc động cho một cô gái Chỉ bằng câu đáng lẽ thôi sao? THÀNH TABERD: Ồ, vết thương vết thương hôm qua Tôi đă làm trầy tôi gieo mưng mủ Nếu em là cô lương y thực sự Hăy băng bó tôi lồng ngực buốt ḷng (im lặng một lúc) Mà tôi đang tỏ t́nh phải không? Anh đă tỏ t́nh cùng em thế đó Hôm gặp nhau đầu tiên chính anh sàm sỡ Lúng búng vành môi như tập tỏ t́nh Hôm nay chỗ này anh không lẽ làm thinh Nghe tội nghiệp trái tim ḿnh già cỗi Hạnh ơi, cô phải cho tôi nói Tôi thích cô, c̣n sau đó… HẠNH: Cón sau đó…bất cần Được rồi, em sẽ không giống bức tường Để anh ẩn núp rồi cười hí hửng Trái lại em sẽ thứ tha và độ lượng Anh đến, anh đi…em không níu bao giờ THÀNH TABERD: T́nh yêu và tự do Ngây thơ và độc ác Em như ngọn gió mát Thổi tan đi nắng hè (tiếng chim hót, tiếng nhạc rơi) Hạnh ơi, em có nghe Con chim nào đang hót Chắc chắn con chim đực Không biết hót bao giờ Nó chỉ biết làm thơ HẠNH: Thế c̣n con chim mái? THÀNH TABERD: Chính cô ca sĩ đấy Cô không hát một ḿnh Cô chỉ hát nhạc t́nh Lúc đọc bài thơ nhé Bây giờ th́ có lẽ Cô đă thuộc bài thơ HẠNH: Hai con chim có mối t́nh Là nhờ biết đậu trên cành bằng lăng (đưa một cành hoa tím cho Thành) Hôn đi anh hoa trăm năm Cái màu tím biết bâng khuâng trước rừng (trong khí hậu cần thiết đó, nhạc nhỏ dần nhỏ dần. Bây giờ tiếng hát của Hạnh lồng lộng, một bài dân ca về lứa đôi. Cô hát say mê không hay hai người vừa d́u nhau vào: đại đội trưởng và Tâm Điên. Tâm Điên xuất hiện trong tiếng cười bệnh hoạn)
|
|
thi ca |
|