vhvt |
tự do tư tưởng và sáng tạo |
thi ca |
|
Mở
Bằng sáng tác của mình
Tôi đánh tan những điều nghi hoặc
Tôi trồng cỏ khắp nơi trên mặt đất
Chuẩn bị cho cổ tích loài bò
Tôi nắm tay Whitman, tôi quàng cổ Rousseau
Đem cỏ bao vây triều đình và nhà ngục
Đem cỏ tấn công bọn vua quan phàm tục
Làm rêu mọc đầy râu, làm hoang phế mọi lâu đài
Tôi sẽ dùng cỏ trong thơ đeo lủng lẳng ở vành tai
Thay các trang sức, các huân chương hèn mọn
Tôi sẽ tròng vào khuôn mặt háo danh một sợi dây thòng lọng
Được tết bằng cỏ mọc ở nơi mất vệ sinh nhất trên đời
Còn loài cỏ đẹp mà tôi hằng chúc tụng
Chính là vòng nguyệt quế dân tôi
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi thực sự ăn mày phép lạ
Tôi thương Rimbaud, tôi mê Remarque quá
Các bạn đi bộ khắp Châu Âu không có một mái nhà
Tôi cũng đã mỏi giò trên lộ Nguyễn Du
Đầu gối quỵ xuống đường Cao Bá Quát
Tôi đạp lên xương sườn hai nhà thơ Việt Nam có cuộc đời bất trắc
Nghe nhói đau ở phía dạ dày
Thế kỷ trước tôi: ở Tiên Điền ở Quốc Oai, những người đồng nghiệp
Tôi chắc cũng đã từng tê buốt chỗ này đây
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi tăng tuổi thọ cho người sắp chết
Tôi giúp đỡ những ai thất nghiệp
Phát chẩn thi ca để ứng thí việc làm
Với trẻ nhi đồng, tôi cẩn thận hỏi han
Xin được tháp tùng lên bầu trời mà Jêsu, Thích Ca dành cho con nít
Với đàn bà, tôi tỏ ra ưa thích
Xin được phiêu lưu xuống hỏa ngục nàng dành
Tôi đã cạo đầu và dài tóc rất nhanh
Đã khiếm nhã và cực kỳ lễ phép
Tôi đỏ tôi đen vô cùng khắc nghiệt
Cách ăn mặc trong thơ như y phục cắc kè
Nếu có lần nào áo quần đứt cúc
Đó là lần tôi tập si mê
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi xuất bản không cần trang bị
Sách vở cung đình đang chờ cân ký
Tôi cân kí lô cái lưỡi của mình
Dù vua chúa triều thần tiểu tiện lên các phát minh
Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần thì cho nói
Uốn một lần coi như tốt nghiệp nghề múa rối
Uốn lần thứ hai được bằng cấp hát tuồng
Uốn lần thứ ba chuẩn bị phong quan
Lần bốn, lần năm thì tha hồ chức tước
Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền uy trấn quốc
Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy lũy thừa
Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa
Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị
Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị
Tôi hôn thiết tha người con gái nghèo làm đĩ
Và bạt tai đứa công chúa hợm mình
Tôi theo phò người giang hồ quân tử
Và tẩy chay đám quyền quý nịnh thần
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
Tôi sẽ trò chuyện với nàng bằng ngôn ngữ dân đen mạt lộ
Và đối thoại với chung quanh bằng ngôn ngữ thiên tài
Tôi sẽ làm cho các nhà bác học
Thấy mình còn cận thị trước tương lai
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi bắt tay bè bạn anh em
Bắt tay các tiệc tùng giai cấp
Cám ơn chút rượu về khuya cho tôi cảm giác
Cám ơn bữa ăn mẹ cha rau mắm dưa cà
Cám ơn những bài thơ sinh đôi sinh ba
Đẻ khó nhọc như từng lon gạo chợ
Cám ơn những người tôi yêu không thành chồng thành vợ
Và hỡi kẻ thù tôi nữa, cám ơn!
Đêm Mona Lisa
Người đàn bà tôi lỡ gặp trong đêm Tuyệt như nàng Mona Lisa tôi đã gặp Nàng bổ dưỡng hơn rất nhiều thịt nạc Tôi “ba rọi” trong tiếng hỏi lời chào Trên tóc nàng, tôi đậu một con sâu Sớm đập cánh rồi bay đi như bướm Nàng hàm tiếu như hoa quỳnh nở muộn Tự nhiên hương nên tôi hữu xạ nhìn Rồi lặng lẽ làm bài thơ ăn trộm Cũng nhờ trời, tôi có chút thông minh
@ Đêm dắt nàng chạy ra khỏi bức tranh Bật công tắc hồn tôi đang cúp điện Nàng dặn tôi đừng liếc ngang dòm lén Đặt đồng tử tôi đến chỗ cần nhìn Tôi ngắm dại khờ một cõi nhân sinh Thú và người mong manh như sợi chỉ Tôi không biết gầm, tôi không biết hí Vậy thì tôi đích thực giống con người Con người ấy nói một câu có lý: Em, em, em và chỉ có em thôi!
@ Đêm bỗng vỡ òa ánh sáng trên môi Người đàn bà trở nên không có tuổi Nàng hát một bài đầy thức ăn cho tim tôi bớt đói Nàng ca một trích điệu Bôhêmiêng cho tôi lấy thăng bằng Nàng bay như chim không sợ cánh rừng Ngỗ nghịch hát trên đời tôi đầy sỏi Nàng tự vệ bằng kinh nghiệm của bà cố, bà sơ, bà ngoại Rằng con quạ nó kêu là nam đáo, nữ phòng Trước thứ vũ khí vô cùng lợi hại Tôi đã đầu hàng rồi nhích lại gần hơn
@ Đến bây giờ môi mới thật là son Đỏ như lửa người đàn ông thần thoại Đỏ như máu bộ tuần hoàn đang chảy Đỏ như em: con rắn của Chúa Trời Đỏ như tôi: trái cấm nuốt chưa trôi Trần trụi nhảy xuống trần gian gieo giống Em sinh đẻ một đêm ngàn giấc mộng Tôi nằm mơ đấm ngực tiếc xuân thì Chỉ ao ước tóc râu dài như võng Ru em nằm quên Cung Oán ngâm thi
@ Tôi giao hết cho nàng bao đó tuổi Như bao đó xu chẳng đáng là gì Ôi đêm lạ tuổi tôi thành giấy bạc Em hãy xài cho tôi chết mau đi!
Gác Kiếm Ở Lâm Đồng
Giữ anh một chỗ ở Lâm Đồng Trồng trên đồi một đám cỏ non Trước sau anh cũng thành con ngựa Té ngã vào nơi có cội nguồn Trước sau em cũng là ngọn cỏ Đến chết, lòng anh vẫn cúi hôn
@ Một chỗ cho anh nghe Đà Lạt Nghe Blao, nghe cỏ, nghe tình Giữ anh một chỗ cho anh hát Về cơn động đất ở trong anh Giữ anh một chỗ cho anh khóc Bằng lời thơ nhòe hết mặt em
@ Ở đó anh không có kẻ thù Và không ai biết được anh đâu Nếu họ nhìn anh thành thi sĩ Em có làm cô đi hái dâu? Nếu họ nhìn anh thành con ngựa Đám cỏ đồi em trốn chỗ nào?
@ Ở đó anh quên hết mọi người Cúi chào anh một thuở rong chơi Chúa đã chào đời trong máng cỏ Em làm ơn mang cỏ lên đồi Anh sẽ trượt chân vào chỗ đó Có tình, có cỏ, có em thôi . . .
Khép
Năm ấy ta bốn mươi sáu tuổi Theo tử vi thì bụng phệ má bầu Biết làm tình sớm nên lưng đau Biết làm ăn muộn nên răng rụng Đừng võ đoán về sự gầy, sự thủng Vì chưng mập ốm không do con người Vì chưng trái đất không do bầu trời Thời gian chia hai phần màu sắc Ban đêm có màu đen súc vật Ban ngày có màu vàng nhân sinh Đứa trẻ sinh ra đã chết ngay không tăng thêm điêu linh Lão già hưởng thụ đã đời rồi nhăn răng không giảm phần khoái lạc Con người nhún vai kiếp này rồi xuôi vai kiếp khác Rồi vẫn mọc hai vai để gánh kiếp con người Ta chưa hề bố thí kiếm lời Nên Chúa Phật ban cho cái lỗ Ta không mua bán với thiên cổ Không đặt cọc với mai sau Làm thơ như nói tục Cục cứt không có đầu
@ Ta là một cục cứt năm bốn mươi sáu tuổi Thối hoăng từ lúc mới sinh Người ta cấy nhau trẻ con để được cường dương Ta bị ăn cắp thân thể ngay khi mới đẻ Những thằng người lớn vì dục tình với nàng hầu, vợ bé Đã lấy sự khoẻ mạnh của ta gieo rắc trên giường Vì gầy ốm ta thuở nhỏ bất lương Vì bụng phệ ta lúc già thành Di Lặc Con người vẫn ăn thịt nhau rồi biến mất Cục cứt vẫn không có đầu Đẻ ra đau Ị ra khoái Có gì khôi hài hơn khi cục cứt nói dối Về sự thơm tho không tưởng của mình Rằng con người ta rất văn minh Rằng con người ta không phải là một cây lau cây sậy Rằng con người ta biết đái Như biết thờ cúng ông bà Tội nghiệp ông bà, trước khi ta được biết ta Ta chỉ là một con sâu trong cái phần cương cứng Cục cứt ơi, đừng lúng túng Nhà ngươi cứ phải thối hoăng dù trốn ở nhà lầu Nhà ngươi nhão nhẹt trong cao lâu Lầy nhầy trong khách sạn Nhà ngươi đẻ ra phát minh rồi trầm trồ than vãn: “Coi chừng nguyên tử hủy diệt địa cầu” Nhà ngươi quên rằng mình chẳng thể sống lâu Trong cái phần thân thể thối Bộ phận sinh dục của nhà ngươi lên tiếng nói: Công bằng, cơm áo, tựdo Hỡi những triết gia lừa dối Trước sau gì mày cũng thành con ma
@ Ha ha . . . Ta là một con ma năm bốn mươi sáu tuổi Một con ma đói Vì ăn phải bã con người Nguyễn Công Trứ chỉ muốn làm cây thông trên đồi Vì ăn nhằm bổng lộc Nguyễn Khuyến về già mù mắt Vì ngó phải công danh Nguyễn Du vang tiếng lầu xanh Vì dám nhận mình bất lực Nguyễn Trãi bị tru di tam tộc Vì đẻ một lô con cháu chẳng ra gì Trần Kế Xương nhậu nhẹt li bì Vì sợ tỉnh ra là biết hết Cao Bá Quát khi không đâm đầu chết Thiên tài kỳ cục quá ta Rõ ràng con người là một con ma Lè lưỡi Thằng giàu có nếm thức ăn giỏi Lưỡi dài Thằng nghèo túng quanh năm sắn khoai Lưỡi ngắn Lưỡi càng cong càng ma vô cùng tận
@ Ta có hồn ma có xác người Bốn mươi sáu tuổi đời Hai ngàn năm tuổi cứt Không gian lắm chiều nên khi nằm dưới đất Ta lúc nào cũng có thể bị văng ra Trái đất tự xoay để tự tạo ngày giờ Ta tự thối rữa để lòi định mệnh Thời gian giống như một con điếm Truyền sida trên khắp màu cờ Đừng tự hào là siêu cường mà chế tạo Robot Khi mọi thứ đều từ đất vụn Nổ tung trái đất đi, hỡi những nhà vua xuất chúng Các nút bấm tuyệt vời ở Mỹ, ở Nga Không có lý do gì mùi cứt Hai ngàn năm nay làm thối mũi các nhà thơ
@ Lịch sử sẽ mới nguyên nếu được bới từ tro Các trái đất khác lại bắt đầu năm thứ nhất Lẽ dĩ nhiên là bắt đầu thúi hoắc!
Trích ' thơ đời bùi chí vinh'
|
|
thi ca |
|