vhvt |
tự do tư tưởng và sáng tạo |
truyện & ký |
|
Bao lơn
Nguyễn Ðình
Toàn
Biển
xanh ngắt dưới ánh nắng trông như nước đã đông lại ở phía xa. Nhưng gió vẫn
thổi ào ào và những con sóng không ngừng liên tiếp dội vào bãi cát.
Tôi
thấy đầu óc rung rinh vì mệt và hình như không chịu nổi cái nắng buổi trưa
quá sáng. Trên bãi biển những quán nước loáng thoáng bóng người, vài đứa trẻ chạy nhẩy dưới những bóng cây, phía xa hai người con gái mặc đồ tắm đỏ và xanh cùng với một người thanh niên da đỏ như đồng đùa rỡn với nhau làm nước bắn tung tóe.
Trời
xôn xao sóng gió nhưng có nhiều lúc tôi tưởng chừng chung quanh chỉ còn nghe
tiếng im vắng.
Mọi
sinh hoạt của thành phố như ngừng hẳn lại. Bên một quán nước, bóng một người đàn bà ngồi ngược chiều ánh sáng, trông chỉ thấy một cái bóng đen, cầm dao chặt một vật gì bên cạnh một cái thùng cũng đen như bóng người, có lẽ đó người bán quán đang chặt đá hay dừa cho khách hàng, nhưng vì quãng cách quá xa tôi không nghe tiếng động.
Cái
bóng đen nhìn thấy đó, trong giây phút lọt vào trong đầu, làm cho đầu óc tôi
tối sầm lại.
Tôi nói
với Sơn:
Phải
ngủ một chút. Em mệt quá.
Giọng
nói yếu ớt của tôi trong lúc trí óc vừa như chìm ngập trong cái bóng tối lởn
vởn đang loang ra làm trĩu hai mí mắt, có một vẻ gì đó khiến Sơn quay lại.
Anh cầm lấy bàn tay đang nắm lấy thành chiếc bao lơn, đưa tôi vào trong
phòng.
Sơn
đóng cánh cửa mở ra bao lơn lại. Cơn buồn ngủ hình như bẻ ngoẹo cái đầu tôi tựa vào vai anh, hay tự trong tiềm thức tôi cũng muốn làm một cử chỉ âu yếm với Sơn, nên tôi cũng đừng lại chờ Sơn đóng cửa, đợi anh dìu tôi lại bên giường.
Sơn kéo
một chiếc gối đặt ngay ngắn trên đầu giường bảo tôi:
- Em
nằm xuống đi. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời Sơn. Tôi đã xưng em với anh một cách dịu dàng. Sơn cũng đã gọi tôi bằng em với giọng hết sức tự nhiên. Phép lạ nào dã giúp chúng tôi thay đổi một cách mau chóng như vậy? Tôi nằm xuống giường duỗi dài người trong một cử chỉ mơ hồ, tôi không rõ lắm tôi đang làm cái gì.
Sơn lấy
chiếc gối còn lại đặt trên bụng tôi.
Chiếc
gối làm tôi thấy bớt trống trải.
Tôi
xoay người nằm nghiêng, cuộn chiếc gối trong lòng.
Tôi
nghe Sơn kéo chiếc ghế lại bên giường.
Anh ghé
sát tai tôi bảo: - Anh ngồi với em một lát.
Sơn hôn
tôi trên má và bên một vành tai. Tới lúc này tôi đã tỉnh hẳn cơn buồn ngủ
ngầy ngật. Hơi thở của Sơn làm buồn một bên mang tai. Tôi xoay người lại một
chút. Và, cử chỉ này của tôi chẳng khác tôi đã xây miệng lại cho Sơn. Cái hôn này của Sơn quả thật làm tôi hoảng sợ.
Tôi đã
dàn xếp, đúng hơn, mơ hồ tưởng tượng ra hết cảnh này. Và khi mọi sự xẩy ra
gần đúng với những nỗi ao ước thầm kín của tôi, tôi bắt đầu sợ.
Tôi có
cảm tưởng tôi rơi vào sự vuốt ve của Sơn, như con cá nhỏ rớt vào một tấm
lưới. Tôi giãy giụa một cách tuyệt vọng. Và khi nghĩ tới hai chữ “tuyệt vọng” tôi mừng rỡ khôn xiết vì tôi biết rằng tôi còn tỉnh táo.
Cái trò
chơi này người ta gọi là tình yêu đó sao?
Tôi
muốn mở mắt nhìn Sơn nhưng sự ngượng ngùng vẫn làm tôi không đủ can đảm.
Tôi cảm
thấy tôi tự tin hơn một chút. Cái ánh sáng chói chang của buổi trưa, bây giờ, được cản lại ở bên ngoài.
Cái ánh
sáng tôi nhìn thấy sau hai mu mắt nhắm là thứ ánh sáng màu hung hung đỏ và
tựa chiếu qua một mặt nước.
Tôi đã
lặn sâu xuống tận chốn nào đây?
Tôi
trôi vật vờ trong cảm giác bồng bềnh.
Tôi mở
mắt nhìn Sơn.
Sơn mỉm
cười với tôi. Hai mắt anh tràn đầy sự âu yếm pha lẫn một chút tinh nghịch.
Sơn
nói:
-Em
định bỏ đi thật sao? Tôi nhìn anh không nói gì. Có lẽ mọi sự đã quá muộn màng.
Tôi nói
đùa với Sơn:
- Anh
có muốn em ở lại không?
Sơn
cười, bảo:
- Muốn.
Tôi
nghe trong câu trả lời của anh một tiếng cười đùa buồn bã. Chúng ta không đủ
sức, không đủ quyết tâm làm một việc gì. Ngay cả cái trò chơi này nữa, chúng
ta cũng như những kẻ uống rượu không dám say, chỉ nhấp nhấp một chút chui
cay miệng. Giống như cái cánh cửa nửa khép nửa mở, cả anh lẫn em, không kẻ
nào làm nổi cái việc vặn vòng khóa lại hay đứng dậy mở ra, xuống đường.
Tôi
nghe vẳng từ phía bãi tiếng sóng vỗ.
Buổi
trưa đã xế. Một buổi trưa không có tiếng gà gáy, không có ai phơi áo trước
giậu, không có bóng quê hương. Những hình ảnh thân yêu dần xa khuất, biến đi
như tuổi thơ, không còn dấu vết. Tôi nhớ lại những buổi trưa ở quê nhà, anh tôi kể, nằm trên chiếc võng đầu hè, nghe chim cu gáy và những chiều êm như một giác mơ trong nhạc Hoàng Quý:
Chạy
dài trên khóm cây
Ðàn
chim ríu rít ca Bao người ra ngồi hay đứng bên thềm Ðợi chồng con mắt trông về phía trời xa
Những
câu hát, những khoảnh khắc im lặng, tiếng sóng vỗ rì rào, cơn thức ngủ rung
rinh vì những cảm giác mới lạ làm tôi tưởng chừng khó nhận ra đời sống thật
của mình nữa. Tôi tự thấy chìm đắm trong mơ tưởng, thấy tận trong cõi sâu
thẳm của tâm hồn nhen lên một nỗi xót xa, một niềm luyến tiếc vu vơ.
Tôi
tiếc cái gì đây?
Tôi
không biết. Hình như tôi đau cái đau của một bông hoa tự biết mình đang mất
đi một chút phấn hương. Hình như tôi thầm biết cơn đau chẳng đủ là cơn đau
thay hình đổi kiếp. Trong lòng tôi có một nỗi ai oán, vì tôi biết rằng,
người ta cần đến nhiều thì giờ, nhiều cơ hội, mới mong làm nên nỗi đời mình.
Chúng tôi không có cái may mắn đó.
Chúng
tôi chỉ có thứ hạnh phúc của những kẻ với tay lên cành hái trái, may thì
được trái chín, chẳng may thì trái xanh. Những hoa trái đắng chát đó làm sao
nuốt trôi đây? Chúng tôi còn phần ăn nào khác? Còn khu rừng mộng tưởng nào
để vui chơi?
Tôi
biết Sơn không hề yêu tôi. Cũng như tôi không hề yêu anh. Nhưng có phải
chúng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội? Cơ hội hái trái xanh? Tôi vừa thấy mủi lòng vừa thấy tức cười.
|
|
truyện & ký |
|